Thơ Tuệ Nga: Một Sớm Hỏi Mình - Đóng Cửa Thầm Ru
Một Sớm Hỏi Mình
Lá xanh tầu Chuối mướt như tơTa đã mến yêu tự thuở giờ
Trái đất ba chiều dài bất tận
Đài Thơ nào dựng bỗng hoang sơ !
Lòng Biển, Ý Trăng nghe hững hờ
Bơ vơ giữa nửa bán cầu thơ
Ta làm khách lạ, hành tinh lạ !
Một Sớm Hỏi Mình ? Sao ngẩn ngơ ...
Cánh Gió phiêu du đứng lặng thầm
Nơi này đã đến tự ngàn năm
Kiếm hoài tiền kiếp mà chưa thấy !
Vẫn đợi mùa Hoa, Gió chuyển vần ...
Giữa Hành Tinh Lạ, Khách bơ vơ !
Thơ kết một vòng óng chuỗi tơ
Có Suối Huyền Vi. Dòng Tịnh Thủy,
Nhạc Trời Thanh Khiết Nở Cung Hoa ...
Tuệ Nga
Đóng Cửa Thầm Ru
Hương trầm sao cũng quan sanTiếng Thơ xao xác lá vàng mùa thu
Quốc kêu trên đỉnh sương mù
Tiếng lòng lữ thứ, Tháng Tư ngất sầu ...
Thả về đâu ! Rót về đâu !
Hỡi hồn luân lạc... Sử ngầu máu xương ...
Từ phong ba nước xa nguồn
Thuyền đi trăm bến vẫn thương bến nghèo ...
Chiều nay nghe gió hắt hiu
Tháng Tư phiền muộn ... ơi chiều lưu vong !
Trang thơ lệ đẫm bao dòng
Hồn Thơ nửa mảnh chập chùng tuyết sương,
Tháng Tư ơi ! Tháng đoạn trường !
Nguồn Sầu bất tận lạnh chương u hoài
Nghe như tiếng thác đổ dài
Chiều đi biền biệt ...mấy trời hoang vu !
Ta Về Đóng Cửa Thầm Ru
Nằm im đi nhé Tháng Tư Ngậm Ngùi ...
Tuệ Nga
Post a Comment