Thơ Tiểu Bình: Quán Hẹn - Siêu Trăng Cảm Giác - Vườn Hoa Ơi
Quán Hẹn
Hỡi ơi dấu cũ chửa xóa mờ,Người về xào xạc cuối đường mơ.
Người ơi hẵng nhớ cùng tôi với,
Tình đấy còn đây tiếng hẹn hò.
Hững hờ sương khói mờ nhân ảnh,
Mắt nhòa dư lệ ngỡ hình anh.
Chiếc thân tâm sự cùng hoang lạnh,
Người đã xa tôi,
Phận đã đành…
Ao sau quán hẹn ven đường vắng,
Nước đọng buồn theo tiếng từ ly.
Nước muốn tiễn đưa tình vừa thắm,
Lạnh về chưa mà đã thành băng?
Trót dệt làm chi mộng thiên đường,
Gieo sầu nặng hạt giữa tình thương.
Để sét ngang tai lời cách biệt,
Lưng tròng nước đọng, nước rồi tuôn.
Tình nhạt nhưng môi mặn máu trào,
Gặp nhau chỉ để nói thôi sao?
Bát nước chưa đầy không rót nốt?
Quán hẹn ngập mưa trắng lối vào…
Chốn cũ còn đây luống bồi hồi,
Cắn môi cầm cố tiếng lòng tôi.
Không! Không! Kỷ niệm là bọt nước,
Tan thì thôi,
Quên tất cả rồi!
Tiểu Bình
Siêu Trăng Cảm Tác
Mười sáu tròn trăng sáng ngập đường,Trăng vàng lên áo mới tinh sương,
Vờn lên mái tóc thơm nhành cỏ,
Rộn rã lòng ươm mộng Nghê-Thường.
Mộng vàng ơi, đã tan thành khói,
U uẩn màn đêm tối ngập lòng,
Mây mù vần vũ trăng không đợi,
Gió động lòng ai rối bời bời.
Trăng ơi thôi thế thôi đành lỗi,
Mạch thơ nhen lại cũng là không,
U uất trăng lu tình thêm tội,
Đêm lạnh trà dư nguội mất rồi…
Tiểu Bình
Vườn hoa ơi!
Hãy len vào vườn hoa con đò nhỏ,Chở lá buồn cùng nỗi nhớ lênh đênh.
Hoa nào đâu? Tình từ thủa buồn tênh,
Ngày đơm nụ vội vàng xa bến đỗ...
Mộng đã vỡ theo cuồng lưu thác đổ,
Từng ngày đi sầu thế kỷ chan hòa.
Hương hoa xuân còn đâu nữa mặn mà,
Máu cạn rồi lá tàn hơi rời rụng!
Năm từng năm bốn mùa thu lạnh cóng,
Nước xua đò trôi ngược nẻo về nguồn.
Ác nghiệt không tha, sóng xô cuồn cuộn,
Trút lá vàng đầy khoang mắt rưng rưng...
Tiểu Bình
Post a Comment