Dư Thị Diễm Buồn
Trên trần thế nhiêu khê, nhiều hệ lụy...
Chàng đã bảo rằng: “Anh còn nợ em...”
Ôi thương nào hơn tình ý êm đềm...
Vì giặc giã... nên chúng mình xa cách
Phải, anh nợ em thuở còn cắp sách...
Tóc ngang vai, dấu ấn tuổi tròn trăng
Áo trắng bay, chưa sầu muộn băn khoăn
Thầy cô, bè bạn... tâm hồn thư thái
Tuổi ngà ngọc thuở ngày xưa thân ái
Ngày lễ… ăn hàng, dạo phố, rong chơi...
Anh nợ em, mắt rạng rỡ sáng ngời
Lần đầu gặp... đêm về không tròn giấc!
Anh nợ em... khi tạ từ em khóc
Tay trong tay, mà lòng cứ dỗi hờn
Lỗi anh đó, hồn lạc bến cô đơn…
Bởi tiễn đưa nào không rơi nước mắt!
Sau hôn phối... nhớ thương chồng se sắt
Ôm con thơ, nghe đạn rú lưng trời...
Trong bóng đêm... vàng võ hỏa châu rơi
Nơi hậu cứ… xa xôi vùng tuyến lửa
Anh nợ em, chẳng về như đã hứa…
Đếm lá thu rơi mà nhớ mà thương
Từng chuyến tàu qua, khuất cuối nẻo đường
Màng đêm xuống sương sa mờ lạnh gió!
Chiến trường xưa giặc tràn vào, bỏ ngõ!
Bồng con thơ, bến vắng đợi chồng về…
Chú dế mèm kẹt ghế đá, tỉ tê…
Khóc vận nước, khóc người chưa trở lại!
Mong anh sống dù tù đày quan ải!
Em ngại gì ra tần tảo bán buôn...
Héo úa dung nhan, nhòa nhạt mắt buồn
Anh phải sống, dẫu chịu nhiều cay nghiệt!
Cơ trời vận nước, có ai mà biết!
Đưa con về quê sống với mẹ cha
Đùm bọc thân thương hiếu đạo thuận hòa
Đứa nhỏ chào đời, giặc vào sáu tháng…
Anh nợ em, thằng bé nay lên tám
Cha con chưa một lần thấy mặt nhau!
Trại tù thăm nuôi thổn thức nghẹn ngào!
Phụ tử tình thâm sụt sùi tức tưởi...
Anh nợ em chuỗi nhớ thương vời vợi
Lìa quê nhà lây lất kiếp tha phương
Các con lớn khôn, nhập ngũ lên đường…
Chiến trường Trung Đông... gương cha nối tiếp
Anh yêu hởi, phải nợ từ tiền kiếp?
Thế gian nầy luôn xao xác thân tâm
Mình có nhau qua hưng phế thăng trầm…
Đời hệ lụy oan khiên… cùng gồng gánh!
Ngang trái thế gian kiếp người khó tránh!
Vì cuộc đời vốn là bể trầm luân…
Duyên khéo se nên đã đến dương trần
Nợ nhiều quá… biết làm sao trả hết?
Mấy mươi năm rồi! Dung nhan mõi mệt…
Nắng xế, chiều nghiêng tóc đã pha sương
Dắt dìu qua bao bão tố đoạn trường...
Đã nợ nhau thì chúng mình cùng trả...
Dư Thị Diễm Buồn
(Đặc San Lâm Viên)
Chàng đã bảo rằng: “Anh còn nợ em...”
Ôi thương nào hơn tình ý êm đềm...
Vì giặc giã... nên chúng mình xa cách
Phải, anh nợ em thuở còn cắp sách...
Tóc ngang vai, dấu ấn tuổi tròn trăng
Áo trắng bay, chưa sầu muộn băn khoăn
Thầy cô, bè bạn... tâm hồn thư thái
Tuổi ngà ngọc thuở ngày xưa thân ái
Ngày lễ… ăn hàng, dạo phố, rong chơi...
Anh nợ em, mắt rạng rỡ sáng ngời
Lần đầu gặp... đêm về không tròn giấc!
Anh nợ em... khi tạ từ em khóc
Tay trong tay, mà lòng cứ dỗi hờn
Lỗi anh đó, hồn lạc bến cô đơn…
Bởi tiễn đưa nào không rơi nước mắt!
Sau hôn phối... nhớ thương chồng se sắt
Ôm con thơ, nghe đạn rú lưng trời...
Trong bóng đêm... vàng võ hỏa châu rơi
Nơi hậu cứ… xa xôi vùng tuyến lửa
Anh nợ em, chẳng về như đã hứa…
Đếm lá thu rơi mà nhớ mà thương
Từng chuyến tàu qua, khuất cuối nẻo đường
Màng đêm xuống sương sa mờ lạnh gió!
Chiến trường xưa giặc tràn vào, bỏ ngõ!
Bồng con thơ, bến vắng đợi chồng về…
Chú dế mèm kẹt ghế đá, tỉ tê…
Khóc vận nước, khóc người chưa trở lại!
Mong anh sống dù tù đày quan ải!
Em ngại gì ra tần tảo bán buôn...
Héo úa dung nhan, nhòa nhạt mắt buồn
Anh phải sống, dẫu chịu nhiều cay nghiệt!
Cơ trời vận nước, có ai mà biết!
Đưa con về quê sống với mẹ cha
Đùm bọc thân thương hiếu đạo thuận hòa
Đứa nhỏ chào đời, giặc vào sáu tháng…
Anh nợ em, thằng bé nay lên tám
Cha con chưa một lần thấy mặt nhau!
Trại tù thăm nuôi thổn thức nghẹn ngào!
Phụ tử tình thâm sụt sùi tức tưởi...
Anh nợ em chuỗi nhớ thương vời vợi
Lìa quê nhà lây lất kiếp tha phương
Các con lớn khôn, nhập ngũ lên đường…
Chiến trường Trung Đông... gương cha nối tiếp
Anh yêu hởi, phải nợ từ tiền kiếp?
Thế gian nầy luôn xao xác thân tâm
Mình có nhau qua hưng phế thăng trầm…
Đời hệ lụy oan khiên… cùng gồng gánh!
Ngang trái thế gian kiếp người khó tránh!
Vì cuộc đời vốn là bể trầm luân…
Duyên khéo se nên đã đến dương trần
Nợ nhiều quá… biết làm sao trả hết?
Mấy mươi năm rồi! Dung nhan mõi mệt…
Nắng xế, chiều nghiêng tóc đã pha sương
Dắt dìu qua bao bão tố đoạn trường...
Đã nợ nhau thì chúng mình cùng trả...
Dư Thị Diễm Buồn
(Đặc San Lâm Viên)