Vào Lãng Quên
Vằng vặc trăng soi mượt mà
Màn sương bảng lảng hồn se lạnh
Dòng sông lấp lánh sao sa
Ký ức ngọt ngào mang dĩ vãng
Em về ngày ấy thu sang
Bước chân trên thềm rêu xào xạc
Cơn gió qua lá rụng vàng
Những cành cây giăng mắc khẳng khiu
Mây lang thang vào xa tít
Mang giông bão giữa trời vô định
Lòng trĩu nặng bao hắt hiu
Hai con sên từ trong hốc đá
Đưa đám tang chiếc lá vàng
Đưa từ mùa thu đến xuân sang
Chiếc lá hóa xanh trở lại
Đời người hành trình của chiếc lá
Xanh ngát úa vàng rụng rơi
Nằm yên trong đất vào quên lãng
Lộc non cành biếc đơm chồi!
Ngọc Bội
(Đặc San Lâm Viên)
Chú thích của tác giả: Một thể thơ phá cách, 7 chữ, 6 chữ.
Post a Comment