Tiểu Bình
Tự nhiên
Nàng ơi nàng hỡi nàng à!Giữa hàng lụa lĩnh nàng là gấm thêu.
Phấn vôi phân biệt đã nhiều,
Lọ là chau chuốt mới siêu lòng người.
Duyên đưa từ khóe miệng cười…
Đơn sơ hoa chẳng khoe tươi khác vời.
Tự nhiên ngây ngất hương trời,
Cho người thắp nến giữa đời gặp hoa.
Tự Tình
Thu rồi thu vang lời chào của lá,Vàng ngập cây vàng rứt cuộng mà đi.
Còn gì ư? Lặng ngắt tiếng anh ghi,
Trơ cành tôi xạc xào run trong gió.
Hết rồi ư rợp bóng đường tản bộ?
Đường tiêu sơ lòng mãi muốn dài thêm.
Đếm đi anh, còn bao bước êm đềm?
Không anh ạ, đường tình không vắn số.
Nhưng thuyền nan tôi mịt mờ bến đỗ,
Bập bềnh neo tại chỗ thả hồn hoang.
Trót vụng tu tiền hậu kiếp lỡ làng,
Tình đã trao, thôi đành dành cho trọn.
Còn Nghe Tiếng Hát
Anh chèo em hát u ơ,Gió thu gờn gợn mặt hồ lung linh.
Tìm đâu tròn lượn sóng tình,
Như trong lòng nỗi mông mênh hóng chờ?
Mình cùng về mái nhà thơ,
Cùng nhau xuống bếp đong bơ gạo này.
Thổi cơm chan nước cho đầy,
Suýt soa hai bát vui vầy bỏng môi.
Cớ sao… mộng chẳng chiều người?
Ngăn thuyền cập bến, thôi rồi tình chung!
Em về giữa chốn mông lung,
Còn vương tiếng hát lưng chừng gió thu.