Nguyên Nhung
Cho mãi tới mùa thu năm nay khi mảnh vườn sau nhà xào xạc lá với chút heo may, lục lại những tấm ảnh cũ, tôi chợt nhớ là cách đây 6 năm mình đã được tận hưởng một mùa thu tuyệt vời ở New Hampshire, cũng đúng vào giữa tháng 10, sau đại hội thường niên của hai trường Phan Thanh Giản và Đoàn thị Điểm tại hải ngoại.
Trước đó, chúng tôi phải bay tới New York thăm người bạn cũ, và cũng là lần đầu tiên được biết về một thành phố mà tôi đặt tên là “thành phố không bao giờ ngủ”. New York lúc đó mới vào thu, từ nhà bạn nhìn ra rất ít lá vàng lá đỏ, dù trời đã khá lạnh và mưa gió sụt sùi. Mãi tới khi chúng tôi lấy chuyến xe bus đi Boston họp bạn, ra khỏi New York chất chồng những khu chung cư cũ kỹ, đã thấy mùa thu thấp thoáng ẩn hiện trong những cánh rừng ven đường đi. Và phải cho tới khi Đại Hội kết thúc, chuyến du ngoạn đưa mọi người đi tìm mùa thu New Hampshire, ai cũng phải ngẩn ngơ vì mùa thu rực rỡ với bao nhiêu màu lá xanh, nâu, tím, đỏ như một bức tranh tuyệt vời của thiên nhiên.
Sáu năm trời trôi qua như một giấc mơ, cũng từ mùa thu ấy tôi có dịp được hàn huyên tâm sự với ông thầy dạy môn Lý Hoá cách đây hơn nửa thế kỷ. Thầy đã già nhưng bước đi còn vững chãi, ngày xưa ông nổi tiếng là một vị giáo sư rất nghiêm khắc, dường như hồi đó đám học trò nhỏ không bao giờ dám lân la hỏi thầy câu nào. Thế mà sau bao nhiêu năm dài trôi qua, gặp lại thầy từ Việt Nam sang dự đại hội, hai thầy trò bước thấp bước cao đi bên nhau trong rừng thu vàng New Hampshire nhắc chuyện cũ, lúc đó tôi mới dám hỏi chuyện cũ ngày còn đi học.
Vì đây là vùng đồi nên đôi khi phải leo dốc, rừng cây chất lên nhau với bao nhiêu sắc lá, có lá vàng lá đỏ và cả những chiếc lá khô lặng mình ngủ thiếp ven đường, đến tuổi này thời gian đã đẩy tình thầy trò gần nhau hơn. Và năm nay… vài người tôi gặp từ mùa thu ấy đã lần lượt từ giã mùa thu cuộc đời, thoảng như chiếc lá rụng theo cơn gió heo may mà chưa kịp nói với nhau một lời từ biệt.
Đây là vùng núi đồi trùng điệp, vào mùa thu cây lá đổi màu tất cả những cánh rừng đều nhuộm một màu vàng mơ tuyệt đẹp. Những tầng lá chồng lên nhau rung lên cung đàn muôn điệu mỗi khi cơn gió heo may thổi về. Thật ra là lạnh, nhất là với những người sống ở phương Nam đi tìm muà thu phương Bắc. Chiếc cầu nhỏ chênh vênh hai bờ thác, tôi lặng người đi vì cảnh đẹp của rừng thu, từ đỉnh thác nước róc rách chảy thành một dòng suối, cuốn theo những chiếc lá khô trôi về nguồn cội.
Mùa thu New Hampshire đẹp rực rỡ đến nỗi khó quên trong tâm khảm những ai đã một lần tới đây. Cả một rừng lá đủ màu khoe sắc dưới nắng thu vàng óng ả, đem lại sự rung động để tôi viết một bài thơ về Lá:
Chuyện Chiếc Lá Trên Rừng Thu New Hampshire Tôi sẽ kể bạn nghe chuyện chiếc lá Trên cánh rừng mùa thu New Hampshire Tôi đã nghe như nghe chuyện đời xưa Thì ra lá không buồn như mình nghĩ Đời của lá không nhiều phen dâu bể Lá chào đời vào một sáng đầu xuân Chút lộc non màu ngọc bích xanh dần Trong rừng vắng lá reo hòa với gió Trời sinh lá vóc dịu hiền bé nhỏ Không hề cô đơn vì lá gần nhau Trong mảnh vườn hay tận chốn rừng sâu Những chiếc lá sống một đời giản dị Ngày và đêm không lúc nào ngưng nghỉ Hễ gió về là rừng lá reo vui Lá hân hoan chào đón ánh mặt trời Khi mưa đổ lá vui đùa hớn hở Mùa Thu về lá muôn màu rực rỡ Trời như say mà đất cũng như say Bao tâm hồn phải chìm đắm ngất ngây Lá không tuổi mà vô cùng quyến rũ Mỗi bốn mùa cũng vòng quay sinh tử Mỗi một ngày cũng nắng sớm mưa trưa Khi còn xanh cho đến ngày vàng úa Rồi đến hôm nào … lặng lẽ lá rơi Dẫu là khi thác đổ cuốn lá trôi Suối róc rách đem lá đi muôn ngả Gió bốn phương cuộn tròn trăm xác lá Tấp vào nhau về nguồn cội nghỉ ngơi Và đến một ngày mùa thu mở hội Có bước chân người đạp lá vàng khô Lá xạc xào hỏi ai về ngang đó? Có thấy thu vàng đẹp tựa như mơ Và có ai ... làm hộ một bài thơ Câu chuyện kể về cuộc đời của lá. Nguyên Nhung Kỷ niệm Mùa thu New Hampshire, 2012 |
Nguyên Nhung