Thơ Tuệ Nga: Mây Trắng - Dư Ảnh - Viễn Phương Chiều Gió
Mây TrắngAi gửi lòng mình qua ý mâyTình quê vời vợi bút vơi đầy Thu reo nắng nhạt thơ sầu thả Nhạc lắng cung trầm cánh mộng say Gió sớm bâng khuâng hương Cúc thoảng Xuân chiều hờ hững bước Mai gầy Đem vần lục bát treo đầu núi Biển vẫn u hoài ... Mây trắng bay. Tuệ Nga | |
Dư Ảnh
Bức hoạt kê đời ai vẽ khung
Bài thơ hoài cảm ý không cùng
Biển xanh vẫn mãi mầu băng giá
Trời rộng sao đầy nét ảo lung
Mắt vọng Quê xa bờ hải lý
Bụi nhòa phố lạ nhạc trầm cung
Sầu dâng thao thức hồn ly khách
Dư ảnh chập chờn cánh Phượng rung ...
Tuệ Nga
| |
Viễn Phương Chiều GióNém theo hưng phế vào hư ảnh
Có thấy lòng sâu Biển động vang ...
Tìm trong đáy chén lòng gương
Thấy chăng vài mảnh tang thương não nùng
Nẻo nào dẫn đến vô cùng
Thơ nào thả gió ngại ngùng vần đau!
Đêm sương con Quốc vọng sầu
Đôi bờ trăng lạnh một mầu quan san
Sông thu mộng ảo kê vàng
Cánh mây lữ thứ vắt ngang lưng đèo,
Viễn phương chiều gió hắt hiu
Tôi đi trong gió nghe nhiều xót xa!
Bốn phương mây trắng đâu nhà
Cung đàn biệt xứ âm ba đáy hồn ...
Tuổi chiều đã xậm hoàng hôn
Cánh Thơ thả Gió nghe buồn dâng cao
Bay về đâu? Tới trời nào!
Bài Thơ Nhớ Nước! Thả vào Hư Vô ...
Nếu đời là một chuỗi Thơ
Thì Thơ thả Gió lững lờ Mây bay,
Mây ơi ! mang nhé sầu này
Mang về Đất Mẹ thả đầy sông xưa ...
Viển phương nắng trải vàng tơ
Sao nghe xối xả cơn mưa trong hồn
Tôi đi trong Gió Thu buồn!
Gọi thầm phố cũ Quê Hương phương nào!
Lạnh lùng một cánh lá chao
Lá ơi ! Lá dạt phương nào Gió bay ...
Tuệ Nga
|
Post a Comment