Thơ Tuệ Nga: Giọt Sương Đêm Thu - Cất Trong Áo Lụa
Trời vào đêm, đêm tĩnh lặng
Trong đất trời thinh vắng ...
Giọt Sương hiền nằm trên đọt lá xanh
Ðêm tinh khiết, gió trong lành
Em nhớ Chị, vô cùng nhớ Chị!
Thoáng cuộc đời, đã phần ba thế kỷ
Giọt sương đêm, trời u tịch mênh mông
Mươi hàng chữ gửi Chị cả tấm lòng
Của em gái cuối trời xa lận đận
Em nhớ quá! Những mùa Xuân hồng phấn
Mùa hoa niên, tuổi ngọc chị em mình
Rồi biển dâu ... hoang tàn mấy khúc điêu linh!
Ðời luân lạc em đến vùng đất mới
Vọng Quê Hương mình lại buốt nhói con tim!
Có nhiều đêm, em nhớ Chị, nhiều đêm ...
Gửi thương nhớ qua muôn trùng sương khói
Em với Chị, giờ cách xa vời vợi ...
Ðành tâm tình qua mấy lá thư suông
Ơi Chị thương, em xin Chị đừng buồn
Hẹn gặp Chị sớm mai hồng ta gặp,
Ngày đầu Xuân ta cùng nhau hái Lộc
Tách trà vui mình nói chuyện xưa sau ...
Trời vào đêm, sương ướt những cành Ngâu
Nhớ Chị quá, em vô cùng nhớ Chị
Muốn vào giấc để cho mình mộng mị
Thấy cuộc đời đẹp đẽ tuổi ấu thơ!
Em vào thơ lại nói chuyện vu vơ
Viết gửi Chị đôi dòng cho vơi nhớ!
Thôi, hẹn Chị một sớm nào Mai nở
Trời Quê Hương, tấu nhạc khúc Thanh Bình
Giọt sương hiền trên cánh lá thật xanh
Xanh như Mộng... mà em hằng ước vọng
Gửi thương nhớ,qua muôn trùng khói sóng
Trời vào đêm, đêm vắng lặng mênh mang ...
Có cánh gió thoảng qua, thoảng qua, rất nhẹ nhàng
Giọt sương đêm nằm ngoan trên lối cỏ
Viết gửi Chị đôi dòng cho đỡ nhớ,
Mà nhớ gì! Em nhớ những gì đâu!
Nhân gian chuỗi vạn cổ sầu
Tìm trăng đầu núi một mầu hoang sơ
Thế nhân, ai kẻ bán Thơ
Còn em bán Mộng ngẩn ngơ cõi người!
Phù du cõi ảo chơi vơi ...
Ánh trăng tiềm thức tuyệt vời... Liên Hoa
Lời thương viết gửi Chị xa
Ðêm Thu có kẻ nhớ nhà nhìn Trăng ...
Tuệ Nga
Bài thơ tôi viết cho tôi
Thơ vô ngôn giữa chơi vơi dặm buồn
Bài thơ mờ mịt khói sương
Lời chiêm bao rót đoạn trường vô thanh
Thời, Không, tiếng vọng biển xanh
Tiếng đời trầm lắng bên ghềnh thu phong
Đàn chùng phím nhớ... mông lung
Vàng phai, lá rụng về trong chiều này
Gửi gì theo cánh mây bay
Bài thơ nửa đoạn cuối ngày tịnh không
Trời mênh mông, lòng mênh mông
Một vì sao lạc giữa vùng đất ai
Chừng như tiếng gió thở dài
Bùi ngùi sông núi đất trời trở trăn
Hỏi ai đếm cát sông Hằng
Ngàn năm u uẩn băn khoăn phận người
Hững hờ mây trắng vẫn trôi
Bạch vân thương cẩu kiếp người, cõi ta
Mấy dòng tản mạn Thơ Hoa
Cất trong áo lụa, mở ra, Gió Cười
Bài thơ theo gió ra khơi
Mang mang trời biển ý đời Sắc, Không
Con Chim Biển vẫn lượn vòng
Con tim thao thức giữa dòng phù du
Có Thuyền về Bến Chân Như…
Tuệ Nga
Post a Comment