Hoàng-Hạc Gác Cũ Quê Nhà Ta Đâu?
Hoàng Hạc Lâu (Phiên âm Hán-Việt) Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ Thử địa không dư Hoàng-Hạc lâu Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản Bạch vân thiên tải không du du Tình xuyên lịch lịch Hán-Dương thụ Phương thảo thê thê Anh-Vũ châu Nhật mộ hương quan hà xứ thị Yên ba giang thượng sử nhân sầu Thôi Hiệu Dịch nôm: Người xưa đã cưỡi hạc vàng đi Đất này chỉ còn lầu Hạc Vàng Hạc vàng một đi không trở lại Ngàn năm mây trắng lờ lững trên không Trời tạnh sông in hình cây đất Hán Dương Cỏ thơm tràn lan bãi Anh Vũ Đến tối quê ta là xứ nào? Khói sóng trên sông để cho người buồn Diễn nôm: Hạc vàng ai cưỡi đi đâu? Mà đây Hoàng-Hạc riêng lầu còn trơ. Hạc vàng đi mất từ xưa, Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay. Hán-Dương sông tạnh cây bầy, Bãi xa Anh-Vũ xanh dầy cỏ non. Quê hương khuất bóng hoàng hôn, Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai. Tản Đà | Hoàng-Hạc Gác Cũ Quê Nhà Ta Đâu? Ánh tà dương nhạt nhòa mái cũ, Đăm đăm sầu thi phú ngừng tuôn. Ngẩn ngơ dạo bước hiên buồn, Thi nhân nén chặt nguồn cơn quặn lòng. "Duyên trăm năm còn trong bào ảnh, Người nỡ chia xa mảnh tình chung. Vội đi về chốn vô thường, Bỏ ta lê gót hư không gác này!" Lầu cô quạnh còn đây trong nắng, Tháng ngày qua ngả bóng đìu hiu. Thoảng đưa trong cõi tịch liêu, Vàng ươm cánh hạc kêu chiều thiết tha. "Hạc ơi hạc ta theo cùng với, Tìm lại nàng vẹn nỗi hoài mong." Vô biên ấy chốn trùng phùng, Lầu trơ từ đấy chàng không tái hồi... Ráng chiều tối dần khơi ảm đạm, In nền trời đôi bạn khói sương. Hán-Dương Anh-Vũ vấn vương, Lung linh bóng nước nhớ thương quê nhà! Tiểu-Bình (5/2019) |
Post a Comment