Header Ads

Thơ Tiểu Bình



Nỗi Buồn Của Mẹ

Xem màn ảo thuật như mơ,
Lá bài thành phất phới cờ dựng lên.
Khen người chiến sĩ quên tên,
Máu đào thấm đất bao phen không mờ.
Thương ai bảo bọc cơ đồ,
Trả cho đất nước hoang mồ hắt hiu…
Hỡi ôi chiến địa tịch liêu,
Thân chàng đổ xuống hồn phiêu phương nào?
Xưa nay chinh chiến xáo xào,
Một đi về đất cờ nào dấn thân?
Trách cho lòng dạ quỷ thần,
Đang tâm tước đoạt quyền dân an bình.
Địa-Cầu hằn nỗi điêu linh,
Ơi người, sao mãi bất tình giết nhau?!

Tiểu Bình


Sáu Câu

Lên chùa vái Phật thắp hương,
Là lòng khấn nguyện vào vườn "vô ưu”.
Thì thôi rũ gánh tình yêu,
Tình xem như đã, quên nhiều như chưa.
Duyên đưa nghiệp nặng đẩy đưa,
Cầm bằng như sợi tơ vừa treo trăng!

Tiểu Bình


Rừng Thu

Hôm nay có gã buồn thiu,
Nằm khoèo trên xác lá chiều mà mơ.
Lòng trần trót đã vương tơ,
Tàn canh nán lại ven bờ đợi nhau.

Bên kia sóng nước về đâu?
Sông đi bỏ lá rừng sầu đỏ hoe.
Vàng thu lạnh lẽo lặng nghe,
Rừng ta tấu khúc ê chề thiên thâu.

Tìm đâu ra phép nhiệm mầu,
Nhổm lên mau đón người đâu hiện hình.
Nước ơi quá đỗi vô tình,
Cầu không bắc kịp xa mình với ta!

Ô hay nhỉ, chốn rừng ma,
Giam ta bằng lá sao mà cứ rơi?
Dưới tầng lá mục hỡi hời,
Dế giun quen tiếng
Người cười sao quên?

Tiểu Bình




Powered by Blogger.