Thương Hoài
Hình trên và lời chú thích là một trong những bằng chứng tang thương của cuộc chiến Quốc-cộng kéo dài hơn 20 năm ở nửa phần đất tự do còn lại của Việt Nam. Trong trận chiến An Lộc năm 1972, sau khi mẹ và em bị trúng đạn pháo kích của việt cộng chết, hai chị em, 8 và 9 tuổi, trốn dưới hầm tránh bom trong 71 ngày, sống sót nhờ ăn những con côn trùng, sâu bọ.
Phiền em trai mất mạng nằm trơ.
Thôi em yên nghỉ chị nhờ,
Tụi chị cầu bất cầu bơ lánh nàn!
Thây kệ pháo tràn lan khắp chỗ,
Đói cồn cào chi sợ đạn bom?
Xác thân còm cõi chiều hôm,
Côn trùng đút miệng còn hơn đói dài.
Đêm buốt lạnh, sớm mai địa ngục,
Tiếng nổ rền sùng sục xôn xao.
Chị em thờ thẫn ra vào,
Hang sâu ai bắt ai nào nhốt ai?
Chẳng ai thương mình hoài bằng mẹ,
Mất mẹ rồi ai sẻ cơm ăn?
Cầm hơi hầm đá tối tăm,
Bỏ cha lìa mẹ đăm đăm mắt buồn!
Ối cha ôi! Con không muốn chết,
Mong cùng em qua hết từng ngày.
Trên trời cha mẹ có hay,
Xin đưa con trẻ thoát ngay hãi hùng.
Tiểu Bình
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment