Thơ Tiểu Bình
Tôi Ngỡ
Tôi ngỡ rằng anh vẫn ngóng chờ,
Ái ân nồng cháy của nàng thơ.
Người thơ anh dệt là ai đấy,
Vẫn hằng thương nhớ vẫn hằng mơ?
Ngập hồn những tưởng phút sang sông,
Người đến cùng tôi pháo tỏa hồng.
Trường giang sóng cả se hờn tủi,
Dòng nước xanh tê tái hận lòng!
Ân tình chĩu nặng vẫn hằng ghi,
Khắc giây kề cận nói năng chi?
Đi rồi anh mãi không còn nữa.
Lây lất mình tôi đếm xuân thì.
Đón người. Ừ nhỉ. Đón người mơ,
Lửa hương tôi ngỡ sưởi mong chờ.
Giữa cô liêu chập chờn mê sảng,
Thù đấy tình đây đến bao giờ?
Tiểu Bình
(Đặc San Lâm Viên)
Tôi Chưa Đi
Tôi chưa đi còn ở đây chờ bạn,
Cùng nhấp chung bỏng dẫy ngụm cà phê.
Vẫn còn đây cất từng tiếng hả hê,
Về đâu đấy, không cười lên khành khạch?
Trời hồng hồng vầy mưa tuôn mát lạnh,
Hồn trẻ thơ ngập ngụa nắng xuân về.
Tôi ở đây tận hưởng phút đê mê,
Trong gió thoảng hương tình dâng ngây ngất.
Em yêu ơi ngày đi đâu mà mất,
Mãi còn đây hoa mộng mảnh đời xinh.
Há mải lo cơn lốc phủi tay mình?
Ừ thì thế, xá chi đời là thế!
Anh chưa đi còn nhìn hoài dâu bể,
Đếm bước vui chân sáo rộn ràng đôi.
Thành hoại hư không, bến đỗ mù khơi,
Biết chăng em
Phù-du này cõi thật.
Tiểu Bình
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment