Nói chi cũng dư thừa
ngày thức dậy trống trải và thừa thãi
tay chân miệng lưỡi cử động trong hư vô
đã từ lâu tự nói: không muốn hòa mình vào gian dối
nhưng không dễ
ly rượu cụng với bạn nghe keng
như chứng nhân cuộc đời giật mình thức dậy
nhớ người chết và thương người sống
cố reo vui trong an ủi mù mờ
mai này, ai mất ai còn
vuốt vai người tình lay động
sợi tóc hai màu phất phơ
con đường ướt mưa bơ vơ thầm lặng
mấy nét tàn phai trên khuôn mặt nếp nhăn
đôi mắt chưa nhắm lại, đêm rất trễ
nghe tiếng lao xao của chuột
và lục lạc của bò
có tiếng nào réo gọi riêng ta
hay là của chung trời đất
gửi mọi người nhân thế
thật hiền lành đi ra bờ sông
dịu dàng chút mưa bụi rớt trong lòng
chạy vội vã kiếm tìm bè bạn
năm ba đứa giật mình ngó lại
đứa mất đứa còn
chập chờn tỉnh ngủ sau cơn mê
xác xơ ngồi trong xó
kể chuyện lông bông chẳng ai nghe
ừ thế nhỉ! thôi đừng nhầm lẫn
có nói chi cũng dư thừa
xí xóa những nụ cười trời đất
loay hoay mãi lật từng trang sách
mù mờ kỷ niệm
đọc lâm râm như đọc lời kinh…
thy an
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment