Mỗi Tim Người Là Một Niềm Riêng
xin người mở cửa cho hương khói bay vào
xa xa bia đá tổ tiên phủ rêu xanh
chim non kêu thật êm như tiếng suối trong lành
quậy dưới đáy những nỗi buồn trầm tích
bên thềm, trăng nghiêng nghiêng ly rượu mềm môi
giọt nào rơi xuống đất
giọt nào gửi về bên kia đại dương trôi?
rót thêm nữa nghe phôi pha sương khói
uống cạn đi lỡ dở chén san hà
bằng hữa rối bời lắc đầu quầy quậy
khề khà run tay nhắc lại chữ tâm giao
đi, về, quên, nhớ, lớp phấn son rơi rụng
tháng hai, tháng ba, tháng tư
gió thổi về thoáng lạnh
trên đồi tráng sĩ khòm lưng
cỏ chưa xanh mà lòng đã úa vàng
còn đâu nữa tiếng gươm mài trăng sáng
chân người có mỏi xin dừng lại cầm viên sỏi
hạt bụi hồn nhiên bay theo gió xuân sang
ô kìa manh áo trắng lung lay ngàn kỷ niệm
dưới chân đồi cổ xứ muộn màng…
mỗi tim người là một niềm riêng
như sông đổ ra biển, mỗi dòng một hướng
có hướng nào trôi ngược lên nguồn thượng
chở thân cây rã mục trả cho rừng?
đóng cửa lại, không gian nhỏ và thời gian ngưng tụ
chút tóc viễn phương rụng xuống bờ vai
chờ đợi mãi những cảnh đời thoải mái
vòng xích đen sao cứ vẽ những khoanh tròn?
ngun ngút bạt ngàn núi mòn sông cạn
bước chân rạng ngời thơm ngát sử thi
từ vô lượng thủy chung
trong thủy triều của mắt
và ánh sao của tâm linh
giữa trăm ngàn con đường song song
ta nhận ra một con đường thật rõ
-cho ta-
và nỗi nhớ không tên bỗng nở những bông hoa…
thy an
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment