Mẹ Tôi
Tuổi xuân của Mẹ thật gieo neo
Chiều chồng mải miết ôm đa sự (1)
Quản lũ con thơ, phải chống chèo.
Con nhớ những hôm Mẹ tảo tần
Nắng mưa không ngại vẫn bon chân
Thức khuya dậy sớm chăm “lũ giặc” (2)
Chẳng tiếng than van, dẫu một lần.
Con nhớ, khổ ơi thời chiến tranh
Cơ ngơi Mẹ dựng bỗng tan tành
Bắt đầu làm lại từ tay trắng
Khó nhất khi hòa nhập thị thành.
Con nhớ, tháng tư năm bẩy nhăm
Bố “đi”, Mẹ cứ ngóng xa xăm
Chờ tin sống, chết, buồn da diết
Mẹ lại tảo tần kiếm miếng ăn.
Con nhớ, ngày vui được xuất bôn
Gia đình đoàn tụ, Mẹ liền ngôn:
“Từ nay cái hạn nhà ta hết
Con Mẹ đều thành đạt lớn khôn.”
Con nhớ, Mẹ cười lệ chứa chan
Vui con vinh hiển cháu đầy đàn
Cứ mơ được sống lâu trăm tuổi
Thêm thọ cho tròn phước lộc tràn.
Nhưng bất ngờ, người bỏ thế gian
Để con thương tiếc nhớ vô vàn
Để từ đây biết đời vô nghĩa
Không Mẹ, đời như đứt nhịp đàn.
Nhất Hùng
(Đặc San Lâm Viên)
(1) Đa sự: hoạt động chính trị
(2) Mẹ thường gọi bầy con là “lũ giặc”
Post a Comment