Đà Lạt Ngày Trở Lại
Hồn chơi vơi quên hết chuyện hồng trần.
Mùa đào nguyên lẩn khuất nẻo phù vân
Như dấu tích của một thời thiên cổ.
Đi bên nhau trong rừng chiều lá đổ
Đồi thông reo, gió lộng tóc mây bay
Tay trong tay, lòng ngây ngất như say
Nụ hôn vội - dấu tình sầu lãng đãng.
Đà Lạt nhớ thương một thời dĩ vãng
Đỉnh Lâm Viên mây phủ nhạt mờ xa
Trăng đã lên soi bóng núi chiều tà
Như gợi nhớ thiết tha ngày tháng cũ.
Thung lũng Tình Yêu nhạt nhòa sương phủ
Mây lang thang đợi gió lạc đường về.
Màu hoa vàng gợi một thoáng đam mê
Bay rất nhẹ theo lối về kỷ niệm.
Nắng đã tắt, rừng chiều lên sắc tím
Đi bên nhau quên hết chuyện đời thường
Gió lao xao trên đỉnh núi mù sương
Nơi ước hẹn chốn thiên đường mộng mị.
Hoàng hôn xuống trong âm thầm huyền bí
Lửa rừng đêm đánh thức cuộc tình nồng
Giữa đam mê, ảo giác với hư không
Ta vô thức để em sầu vạn tuổi.
Đà Lạt ơi! đêm trăng vàng bên suối
Ta thẩn thờ, đắm đuối giữa trời mây
Thác Gougah sương phủ xuống rừng cây
Như tuyết trắng đang vây cồn Bạch Hạc.
Ôi nhớ quá những ngày về Đà Lạt
Thương Prenn trong cảnh sắc mơ màng.
Thác Cam Ly dìu dặt thoảng cung đàn
Như giấc mộng son vàng thời Lưu Nguyễn.
Đồi Thiên Thai với đền đài cung điện
Em thướt tha kiều diễm giữa trời hoa.
Em là ai! mà nhan sắc kiêu sa
Sao quyến rũ trong chiều tà sắc đỏ.
Đà Lạt ơi! trăng mờ trên lối nhỏ
Sương rừng đêm, ướt đẫm lối hẹn thề
Từ mắt em, thấy cả một trời mê
Ta run rẩy trên lối về mộng ước.
Ta hoang mê như mây chiều gió lướt
Ngỡ rừng xưa lạc bước bóng nai vàng
Tiếng tiêu ai hòa khúc nhạc mơ màng
Như tiếng thở rộn ràng từ hoa lá.
Nụ hôn muộn - ấm núi rừng xa lạ
Thoảng hương thơm giữa nắng hạ mây hồng
Mai ta về, Đà Lạt có buồn không?
Có nhỏ lệ nhớ mong ngày tháng cũ.
Ta rong rêu bám đời trên thác lũ
Bởi yêu em nên ước chuyện quay về
Rồi lao đao chìm ngập giữa hoang mê
Rồi câm nín trên lối về ảo mộng.
Biết xa em sẽ tương tư hình bóng
Như rừng thông trầm mặc giữa sương mù
Như lá rơi trong gió chuyển mùa Thu
Đêm Đà Lạt gợi sầu lòng viễn khách.
Lê Tấn Dương
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment