Về Biển Đông
Trùng dương bát ngát, người mong người.
Dang tay ôm cả chân trời rộng
Sóng vỗ thân tàu, bọt biển bơi.
Hỡi những sông ngòi trên quê hương
Có nghe lòng rộn tiếng lên đường?
Những con thuyền nhỏ, con thuyền nhỏ
Xuôi nước âm thầm ra đại dương.
Ôi! Những phong ba sóng thét gào!
Những phường thủy khấu sặc gươm đao!
Những bàn tay yếu trong tay yếu
Nhưng mắt ngời lên ánh lửa sao!
Này chị, này anh, này chú, cha
Này những em thơ, những mẹ già
Một đi một thoát đời nô lệ
Hay chết trong lòng biển tự do!
Anh ở phương trời tuyết trắng che
Đường xa chi lắm mấy sơn khê
Tình thương như nước bao la ấy
Xui một người đi trở gót về.
Mẹ bước lên tàu, cha đẩy ghe
Em lau giọt tủi, chị lòng se.
Ai cười, ánh mắt thơ ngây quá!
Ôi! Buồn xa quê, vui bỏ quê!
Đã hết thôi rồi cơn ác mộng
Mùa xuân đang tới. Chừ đêm nay
Có người đứng nhớ, hồn tê dại
Quê nhà qua một thoáng mây bay...
Trang Châu
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment