Header Ads

Phía Tây Và Phương Đông


tôi sẽ mở cửa nhìn về phía Tây
ngày cuối năm, nơi có nhiều hoa đèn phố chợ
vì ô cửa không thể mở ra hướng Đông
nơi trái tim tôi còn vương vấn
thứ vương vấn của người xa quê ngồi buồn, uống trà cùng bạn
tóc muối tiêu, phiếm luận chuyện đời

tôi sẽ bước ra đường, nhắm hướng Tây
nơi có phồn hoa đô hội
vì phương Đông nơi tôi lớn lên đã bị phong tỏa
bởi trù dập và đè nén
can đảm chưa đủ để tôi bất chấp
chỉ còn nói ra như một giải tỏa trút bỏ
có thế thôi
ở điểm hẹn và điểm cuối cuộc đời…

tôi đi dưới mưa
tưởng tượng những giọt nước đến từ phương Đông
tưới mát vùng đất khô cằn của tâm trí
buổi phục sinh lớn lên từ ý niệm ngày Chúa sinh ra đời
những cơm áo tạm thời không nghĩ đến
tài sản chỉ là hư ảo
người xưa vẫn nói thế - người nay vẫn tiếp tục
tôi đi qua những hàng cây
bị gió làm xô lệch như người tuổi già trên đường
nợ phiêu bạt mỗi ngày một nặng
khi thời gian bắt đầu rạn nứt trong tâm trí
và tóc râu đổi màu…

những câu triết lý nghe lại bắt đầu thấm nghĩa
thơ viết ra đầy trắc ẩn không vần
khi trầm khi bổng như tiếng nhạc không tiết tấu
thi ca là bề nổi của sự thật như ai đó thường nói lúc trà dư tửu hậu
đối với tôi, chỉ là những lúc lắc của tư tưởng gõ nhẹ trong đầu
nỗi buồn, đêm tối và ánh sáng hòa nhau
tan biến trong thơ

đi mãi rồi cũng có lúc trở về
hơi rượu còn đọng môi, buổi tối sương lạnh
căn phòng nhỏ có Phật trên cao và Einstein ở dưới
những sách và thật nhiều trang giấy bừa bãi
ghi không nổi, nhớ không hết những kỷ niệm một đời người
có vui có buồn, ngày nào cũng vậy
ngày cuối năm khiến ta suy nghĩ nhiều hơn
nhớ những khuôn mặt bạn bè bắt đầu cạn kiệt
như quê hương ở phương Đông…

thy an



Powered by Blogger.