Nỗi Niềm
cứa hồn những tình nhân rỉ máu
máu từ trái tim hiền lành
chỉ biết yêu những tình yêu đơn giản
như đồng bằng mọc lên lúa gạo
xanh tươi một khoảng trời xanh
bàn tay mềm mỏng nhưng dậy lên cơn bão
trên thịt da sớm tối đìu hiu
hoang tàn mùa đông trôi theo thời gian hững hờ
cánh chim trời bay qua đại dương
ăn năn sám hối
nghe kể lể mùa giông
như con chim e ngại nằm trong hóc đá
nụ cười đùa giỡn nhưng cuốn theo tàn bạo
trái tim và quyền lực trên cao
không giới hạn, không lằn ranh
xin chớ quên
rồi sẽ mong manh như áo mỏng qua chiều
kiếp người lận đận, trăng tàn đỉnh ngọn
lời trăn trở của kẻ mất quê hương
những hy vọng chìm trong buông bỏ
sợi tóc phù du nhưng là chứng nhân mùa lửa đỏ
bơ vơ trên đầu ướt đẫm mù sương
ngày sau cánh cửa vô tình khép lại
sau lưng, trước mặt, chỉ một con đường
vui với cỏ cây,
buổi chiều im lặng nghe hơi thở buồn tênh
hai vai run run nhưng là gánh nặng của bến bờ
chở xuân hạ thu đông về biển mộng
bạn, thù long đong kéo dài canh bạc
giấc mơ phai mờ
mai này mặt trời sẽ lặn
nhìn lần cuối, chẳng khác gì nhau
quanh co những nẻo đời
rồi cũng buông tay trở về đất lạnh
có ai nghe tiếng con giun thủ thỉ an lành?
thy an
Post a Comment