Mua Một Tặng Một - "Buy One Get One Free!"
Cái mẩu quảng cáo "Buy one get one free!" trên tờ nhựt trình đập vào mắt bà Tham, dù lúc này đang buồn ngủ rũ người ra, nhưng đọc tới đây, như "buồn ngủ gặp chiếu manh", bà tỉnh hẳn người.
Bà tên Tham, (không biết ai có trùng tên với bà thì cũng chớ vội động lòng, là vì cái tên đâu có ăn nhậu gì tới cái tính). Nhưng biết làm sao được vì bà Tham có cái máu tính toán của những người chuyên làm "bi di nét", thành ra mẩu quảng cáo của nghĩa trang nơi đường Heaven-Wood lại khiến bà chú ý, chỉ vì mấy chữ "buy one , get one free!" hấp dẫn ấy.
Chả phải mình bà Tham, xứ Mỹ này họ như vậy cả, hễ đọc tới mẩu quảng cáo nào có hàng chữ "mua một tặng một" là họ phấn khởi lắm, nhưng món hàng đi theo mới là điều quan trọng. Cái gì mua ngay, bán ngay, đẻ lời ngay trước mắt ai chả thích, nhưng đây lại là chuyện Chết, cái mà những người đang sống, sống yêu đời tha thiết không ai muốn nghĩ tới, lại mua một tặng một thì có khác nào trù ẻo... nhà người ta!
Nhưng đã bảo bà tên Tham thì cái gì cũng cứ tính trước cho tiện việc. Tuy dạo này bà với ông như "chó với mèo", nhưng nếu tìm được một chỗ nằm cho mai sau, tiết kiệm được bạc ngàn cho lũ nhỏ thì tội gì không tính. Lúc sau này tự nhiên ông đổi tính, hay gắt như mắm tôm, bà nghĩ dại, không biết có phải sắp tới "Cõi" hay không mà tự nhiên sinh tật. Cái gì cũng cãi nhau được, nhà đang hồi "phất" mà vợ chồng lại không êm ái, hoà thuận như xưa, niềm vui vì thế cứ như ông Adam mắc nghẹn... quả táo. Mặc dầu giữa ông bà đang có cuộc chiến tranh "lạnh" độ vài tháng nay, nhưng trước cái mẩu quảng cáo hấp dẫn này, bà cũng nuốt giận làm lành. Bà bảo ông:
"Ông này! Đã đọc cái này chưa?"
Ông nhấm nhẳng hỏi lại với giọng cộc lốc:
"Đọc cái gì?"
Dù rất ấm ách với cái lối "ta đây" của ông, bà cũng vội cười lấy lòng, dù nhạt thếch như nước ốc:
"Buy one get one free" đấy. Cái nghĩa trang ở đường Heaven-Wood, họ vừa quảng cáo chỗ này tốt lắm, cứ mua một thành hai, mua trước chọn chỗ tốt..."
Ông giựt nảy người như bị điện giật:
"Vớ vẩn. Đang sống ngon lành thế này, tự nhiên lại dở hơi dở hám. Thôi cám ơn, bà có muốn đi trước cứ đi, tôi chưa muốn chết..."
Bà ngồi lặng thinh, suy nghĩ. Ừ nhỉ, đang sống ngon lành, nhà cao cửa rộng, dẫu chả hạnh phúc 100% nhưng ở tuổi này chả hơi sức đâu mà đi tìm hạnh phúc tuyệt đối. Bà nhẫn nại thuyết phục:
"Ai chả biết vậy, nhưng bây giờ tuổi đã ngót nghét trên dưới sáu bó, tính lần đi là vừa. Tôi nghĩ kỹ rồi, nó nằm ngay trong thành phố, không vắng vẻ âm u như những chỗ khác."
Giọng bà tự nhiên trầm xuống:
"Ông nghĩ kỹ đi, mai sau lũ nhỏ nó không có thì giờ nay thăm, mai viếng. Hễ chúng nó có đi thăm mình, một lần làm được hai việc, 'nhất cử lưỡng tiện' là thế."
Thực ra thì ông đang chán bà, chán lắm chứ không phải đùa, nhưng nghe giọng bà nỉ non, buồn rầu ông lại mủi lòng. Con người nào cũng có lúc băn khoăn cái chuyện cuối đời ấy, dù đang sống trên danh vọng, tiền bạc, quyền cao chức trọng, hay nghèo tận cùng bằng số, đời cũng sẽ có lúc "un point final", chết là cái cẳng! Ông nghĩ thầm trong bụng, ôi cái con mẹ Tham này, vốn tính toán không chừa cái chi, vậy mà bây giờ đã nghĩ tới chuyện đến lúc buông xuôi hai tay mà đi, chả mang theo được gì về bên kia thế giới, ông nghe cũng buồn buồn trong bụng.
Thế là ông cũng cầm tờ báo lên miễn cưỡng đọc qua cho biết. Vì làm chủ một "bi di nét", nên ngày nào bà vợ ông cũng phải mua nhựt trình, nhặt mấy tờ quảng cáo để đi mua hàng "on sale". Họ lời ở chỗ ấy, chứ buôn bán mà cứ mua một lời một bao giờ mới ngóc đầu lên được với thiên hạ. Nước Mỹ này vốn là một nước giàu mạnh vì quảng cáo, nghệ thuật quảng cáo của họ đã tới mức siêu đẳng, chỉ cần làm sao lôi kéo được khách hàng đến với họ, với những cái lợi trước mắt, xong rồi lúc đó họ vẽ thêm bao nhiêu cái "option" kèm theo, lúc ấy khách hàng đã đi vào mê hồn trận, cứ vậy mà "tẩu hoả nhập ma".
Cái vụ đi mua "mả" này lại làm ông liên tưởng đến vụ đi mua "nhà" mấy năm về trước, giá cả nghe như vừa lỗ tai lắm rồi, nhưng sau đó gã "salesman" cứ rủ rỉ, rù rì gạ gẫm, thế nào lúc ra về con số ấy đã thay đổi nhiều. Bằng chứng là cái nhà ông đang ở, cái xe ông đang đi đã nói lên điều đó. Nhưng thôi, cứ đi với vợ đến cái nghĩa địa ấy một lần cho vợ vừa lòng, còn mặc cả mặc kiếc, quyết định mua hay không mua, chuyện ấy tính sau.
Ông bà vừa ngừng xe ở văn phòng của khu nghĩa trang, gã thư ký người Mỹ trắng đang ngồi ngáp gió cũng tỉnh hẳn người. Nhìn mặt hai người Á Đông hắn biết sắp có người tới nạp mạng đây, cái quảng cáo này đâu có bao giờ lại vô ích như lão chủ cứ cằn nhằn vì sợ mất tiền toi. Gã đã được huấn luyện nhiều năm trong nghiệp vụ "sales talk" thì dư sức biết là sẽ phải ăn nói làm sao để "cá cắn câu". Thời buổi bây giờ đã đổi khác lắm rồi. Chết mà chôn dưới ba tấc đất lạnh đã xưa rồi, chết chôn hay chết nổi cũng là chết, nhưng tâm lý con người vẫn ưa đổi mới, cái viễn ảnh nằm sâu dưới lòng đất lạnh khiến người ta liên tưởng đến cái gì tối tăm chật chội, buồn rầu, còn nổi lên mặt đất thì dẫu chết vẫn có cảm tưởng như là đang... sống.
Ông bà Tham được gã tươi cười ra tận cửa đón khách, vẻ tươi cười của gã "salesman" ở nghĩa trang có cái gì hơi kỳ cục, tương phản với cảnh thế giới người chết. Nhưng hề gì, hễ chỗ nào đẻ ra tiền, buồn cũng thành vui. Y như thằng con bất hiếu, cũng khóc lóc vì cha mẹ vội vã quy tiên, nhưng sau đó làm gì lại chả vui khi hưởng cái di chúc để lại một món tiền to.
Ông bà Tham sau khi trình bày ý muốn được xem qua món hàng, rồi lại được nghe cái mồm ngọt sớt ấy như súng liên thanh nói về những cái đặc biệt của nơi yên nghỉ nghìn thu, kèm theo những "bonus" mà chỉ có công hiệu trong thời gian rất ngắn, mua nhanh kẻo hết vì số thân chủ đặt hàng cũng nhiều, mà cửa hàng thì lại rất giới hạn...
Gì thì gì cũng phải ngó qua cho biết rồi mới quyết định, nhất là đây lại là quyết định mua chỗ ở cuối cùng của một đời người. Hai ông bà vội vã đi “tham quan” cho biết sự tình, y như người đi mua nhà để ở. Một khu đất rộng mấy mẫu nằm giữa thành phố đâu phải là ít tiền, giá như nó nằm giữa đất Sài Gòn hoa lệ, cứ tính đất ra cây mà trả tiền, chủ nhân cũng phải loại "xộp" mới dám chơi sang như vậy. Xung quanh là rừng thông, rải rác những cây phong, cây liễu, hoa cảnh, cây cối, suối róc rách như thế này chẳng đáng tiền lắm ru? Phía ngoài xa là con đường có xe đi lại tối ngày, không quạnh vắng, âm u, tĩnh mịch quá. Bà Tham vốn óc tưởng tượng phong phú, còn nghĩ thêm đến cái tiện mai sau có muốn đi đâu, chỉ ra đường là đã có thể quá giang... mà không phải trả "fee" như đi xe bus.
Hay thật! Đúng là tiền nào của nấy. Phong cảnh bên ngoài thì đã bằng bụng lắm rồi, bốn bề là rừng thông vi vu suốt ngày, như cung đàn muôn điệu du dương cho hồn tha hồ đi mây về gió. Lại có mấy con suối giả róc rách chảy, trên những cây phong kia lũ chim chóc đánh hơi được nơi "đất lành chim đậu", chưa gì đã kéo nhau tới làm tổ, hót véo von. Giữa khu đất rộng đầy những nhà cửa tương lai của thế giới người chết, còn có một cái hồ nhân tạo nước xanh biếc, rặng liễu mảnh mai rủ bóng xuống mặt hồ hơi gờn gợn sóng, đẹp quá thể! Những lối đi loanh quanh ven bờ hồ, bãi cỏ xanh được cắt xén cẩn thận, xen vào đó những bồn hoa đủ màu đang rung rinh khoe sắc trong nắng chiều, phong cảnh không còn chê vào đâu được.
Bề ngoài đã như thế, thôi thì sống như thế nào, chết cũng phải như vậy. Sống nhà cao cửa rộng, cái xe chỉ làm phương tiện cũng phải loại xe "xịn", cái áo mặc trên người phải có "brand name" để thiên hạ nhìn vào phải lác mắt, huống gì khi chết bà con có đưa vào đây cũng phải thắc thỏm mơ ước. Bà Tham hài lòng lắm, giá không xem báo thì có phải lỡ một dịp may hiếm có bằng vàng, có khi sau này chưa dùng tới, đem bán lại cũng có lời, cái máu buôn bán trong huyết quản khiến bà không bao giờ bi quan... dù là chuyện Chết.
Bây giờ đến phần giá cả. Dĩ nhiên là "tiền nào của nấy", xe cửa tự động với xe phải quay tay giá cũng khác nhau chút đỉnh, huống gì là chỗ nằm để yên nghỉ nghìn thu. Tay bán hàng này thuộc loại chuyên nghiệp, thời xa xưa hắn đã từng bán hàng cho một cửa hàng kim hoàn hách nổi tiếng ở New York, bây giờ lớn tuổi, về làm phụ tá hành chánh cho khu nghĩa trang này, đứng trước hai con nai tơ đang thèm bãi cỏ non, (hắn suy diễn theo thói quen nghề nghiệp), biết đâu hôm nay "trúng mánh", tha hồ đi casino cuối tuần.
Đúng là mồ mả như nhà cửa, hèn gì các cụ ta vẫn bảo "sống mỗi người một nhà, chết mỗi người một mồ", bây giờ cái khu nghĩa trang này lừng lững như những cái mồ nổi khang trang trên mặt đất, nhà này kề cận nhà kia, cửa đóng then gài, hàng xóm xem ra muốn làm phiền nhau cũng hơi khó. Ông bà Tham kiên nhẫn đi theo để xem từng cách cấu trúc của thứ nhà cửa dành cho người chết, thôi thì giá cả tuỳ theo túi tiền của người mua. Chỗ nào san sát thì giá "bèo" hơn, cửa liền cửa, vách liền vách, không biết mai mốt vì một tai nạn nào đó từ trời đổ xuống, nhà cửa hư hỏng thì ai sẽ đứng ra sửa chữa.
Đúng ra người không có tiền ít ai dám dòm ngó vào đây, nó hệt như đi mua nhà tuỳ theo khu vực, nhưng ở đây cũng vẫn có loại người thích chơi ngông, quyết len vào khu nghĩa địa vương giả để khi chết được "Nổi" trên mặt đất. Chẳng ăn thua gì chuyện đó, nước Mỹ là đất cơ hội, lại không phân biệt tầng lớp xã hội, châm ngôn của họ là "No money, no honey!".
Sau khi thăm qua khu nhàng nhàng dành cho những người ít tiền, lão chào hàng đưa ông bà Tham tới một khu yên tĩnh, an ninh hơn. Đúng ra thì chắc không một tay "đạo chích" nào lại muốn đến ăn trộm ở những khu mồ mả như thế này, nhưng dù sao nằm ở khu sang trọng, nghe nó cũng mát mẻ cái phần hồn. Và vì giá hơi cao, nên mới có cái "bonus" đặc biệt, dành cho những đôi vợ chồng vốn sống đã bất ly thân, khi chết cũng gần gụi để hôm sớm "tắt lửa tối đèn" có nhau. Cách cấu trúc khá đặc biệt, rất chung mà cũng rất riêng, nghĩa là ai đi trước thì ở trước, rồi kẻ đi sau cũng lò dò bước tới, nằm êm ả ở trên hay dưới là tuỳ đương sự chọn lựa. Kề cận như vậy chắc mẩm là không chạy đâu cho thoát, vừa ngó qua ông Tham đã thấy gai ốc nổi lạnh cả tay chân, tóc tai đựng đứng lên đằng sau gáy...
Xem đi xem lại, nhà cửa có phần chắc chắn lắm. Gã "salesman" không quên giới thiệu về cái độ bền của nó, toàn những vật liệu xây dựng hiện đại và tân kỳ, dù nước lụt, mưa giông, bom nổ, hay đạn đại bác 105 ly vẫn không hề hấn gì, chỉ khi động đất cấp bảy, tám thì mới có chuyện thôi. Nhưng hắn lại cười cười đùa với hai vị khách tương lai rằng, lúc ấy thì người sống cũng chết, chứ ăn thua gì mà sợ. Khu này giá rất đẹp, chỉ bảy nghìn thôi, chẵn bảy ngàn chứ không có giá sáu nghìn chín trăm chín mươi chín đồng chín mươi chín xu như mấy cái quảng cáo rẻ tiền khác. Bảy nghìn cho một người chết kể khá rẻ cho cái nhà hơn trăm nghìn cho người sống, cứ so sánh vậy để khỏi băn khoăn, tính toán mà hụt một cơ hội mua một cái mồ cho tương lai.
"Đây nữa". Gã lại chỉ vào cái khu mồ nổi ở góc nghĩa trang, khu này rất đẹp, đường cụt nên không bị ai lai vãng làm phiền tới gia chủ. Phía trong là một hàng thông cao, trên bãi cỏ xanh người ta đã gắn vào đó những cô thiên thần trông rất xinh, thêm vài con nai bằng đá trắng đang ăn cỏ, bên cạnh suối nước nhân tạo róc rách, cảnh vật như lạc vào cõi tiên. Tay này thao thao thuyết phục:
"Ông bà chớ ngần ngại chọn lựa cho mình một nấm mồ tốt. Người ta chỉ sống có một lần và chết có một lần, khi quý vị sống chọn cho mình một căn nhà như thế nào, thì lúc chết cũng nên chọn cho mình một chỗ an nghỉ tốt đẹp như vậy. Xung quanh chỗ này, chúng tôi đã nghiên cứu hết sức cẩn thận để giúp cho ông bà có một cuộc sống đẹp sau cái chết. Không có gì bằng nằm một nơi lịch sự như ở đây, được tôn trọng tối đa những giờ phút nghỉ ngơi yên lặng của quý vị. Những căn bìa như vậy giá có hơi nhích hơn một chút, nhưng điều ấy không hề gì, ta sẽ tiết kiệm những cái vô ích khác để bù vào chỗ này. Ở đây, cứ hai mồ chồng lên nhau, đất vẫn chỉ chiếm một diện tích nhất định, mà giá chỉ cao hơn ba nghìn, mười nghìn cho hai chỗ nằm kể là một giá đặc biệt cho những cặp vợ chồng sống tới ngày đầu bạc răng long (hắn cao giọng). Ông bà sẽ dễ dàng nhìn thấy một bình minh lên sớm, hướng mặt trời mọc, mỗi buổi sáng bầy chim hót líu lo chào bình minh Houston, quý vị tha hồ thưởng thức âm thanh ríu rít của tiếng chim, nhìn những chú thiên nga bơi lượn quanh hồ. Và cũng từ chỗ này, khi màn đêm buông xuống, những đêm "full moon" là những đêm tuyệt đẹp để có thể nhìn bao quát cái đẹp của trời đất, những cành liễu rủ bóng xuống mặt hồ, lúc đó ông bà có thể tay trong tay, đi dạo quanh hồ để nhìn ánh trăng nằm in dưới đáy nước..."
Ông bà Tham lặng yên nghe hắn nói, dù tiếng Anh không đầy một lá mít, nhưng bà cũng lõm bõm hiểu hắn đang tả cảnh tả tình cho ông bà nghe. Còn ông, vốn tiếng Anh khá hơn, ông đang nghĩ "thằng cha" này nếu nó không làm nghề quảng cáo thì có thể làm văn sĩ được lắm.
Đứng trước căn nhà mồ xây cất kiên cố, có hai ô vuông chồng lên nhau nhét đủ hai chiếc quan tài. Khi nào tống táng, chỉ cần dùng một chiếc máy đẩy áo quan lui vào phía trong cho thật xít xao, rồi một tấm đá hoa cương tuyệt đẹp che kín cái miệng huyệt, bố ai biết được có một người đang nằm thẳng cẳng trong đó. Bà Tham níu tay chồng, chỉ vào cái lỗ tối om đó, âu yếm hỏi:
"Ông thích nằm trên hay nằm dưới?"
Câu hỏi này giá ở một chỗ khác thì tình tứ biết mấy, nhưng ở chỗ này, nghe cứ sờ sợ làm sao đó. Nghe câu hỏi đầy vô tư của vợ, ông Tham mủm mỉm cười:
"Trên hay dưới thì bà cũng làm chủ, tôi có được ý kiến gì đâu."
Lúc ấy, bà Tham đang bận rộn vì cái chỗ nằm cho cái mộ nổi, không hiểu được vẻ riễu cợt mỉa mai của chồng. Bà đang lẩm nhẩm tính toán, giá mười nghìn cũng xứng cho một chỗ nằm như vậy, so sánh với những nghĩa địa khác, nó y hệt như khách sạn năm sao với lại khách sạn chả có sao nào. Trăng thanh, gió mát, hoa thơm, chim hót, thiên thần và những chú nai bằng đá trắng, nội cái "landscape" cũng xứng đáng đồng tiền bát gạo rồi. Nhưng gì thì gì, cũng phải về nhà suy nghĩ lại, cùng lắm thì down 20%, rồi phần kia trả góp như mua nhà, mua xe vậy.
Khi bà Tham "nháy" chồng hỏi về cái khoản trả góp, thì tên kia lắc đầu ngay. Hắn cười, nụ cười thật nhũn nhặn nhưng rất khôn khéo:
"Chúng tôi rất tiếc không bán mồ trả góp, vì như ông bà thấy, không ai biết được cái chết xảy ra lúc nào, chúng tôi cũng không nắm được giờ ra đi của ông bà như Thượng Đế nắm số mệnh của con người, thành ra không thể để quý vị trả góp, dù biết rằng như thế, chúng tôi có lời hơn. Hơn nữa, một chỗ nằm đẹp như vậy, với một cái giá quá rẻ mà lại "buy one get one free", thì có lẽ quý vị không nên chần chờ kẻo lỡ cơ hội tốt. Nằm ở đây, quý vị vẫn có cảm tưởng như mình đang sống, chỉ ngủ một giấc dài rồi chờ ngày sống lại. Tiền bạc có thể mua được tất cả, tại sao chúng ta lại không dùng tiền để mua lấy một cái chết đẹp đẽ? Hơn nữa, vì là khu vực sang trọng, đầy đủ tiện nghi, rất giới hạn về chỗ nằm, nếu không lấy ngay e rằng ông bà sẽ vô cùng hối tiếc..."
Gớm! Sao cái miệng hắn ngọt đến thế không biết, làm như nếu ông bà Tham không mua ngay hôm nay, ngày mai trở lại sẽ không còn lô nào nữa. Riêng ông Tham có vẻ chán cái màn quảng cáo của tên lẻo mép này, nhưng bà Tham ra ý tiếc rẻ vì cái chỗ này nó vừa ý bà quá, cũng ở cái viễn ảnh sau khi chết, bà vẫn bắt được ông nằm bên cạnh để mà... hì, hì . . . cái này khó nghĩ đây. Để làm gì nhỉ? Ít ra là bà cũng có người để nói chuyện, để chì chiết, mắng nhiếc mỗi khi bực mình, bực mẩy, và ít là ông không có cơ hội đi lang thang, gặp gỡ quen biết mấy mụ ma... mới xinh đẹp hơn. Bà có đọc vài truyện "Liêu Trai Chí Dị", cũng rờn rợn nghĩ rằng thế giới bên kia phần nào giống thế giới bên này, biết đâu vì thế mà mai sau ông Tham lại không lăng nhăng với một mụ ma nào đó. Cũng vì thế mà ông bà hay cãi nhau, hiện tại những khi rảnh rỗi ông Tham vẫn hay mò mẫm vào thế giới "ảo" của mạng lưới internet hay Face Book toàn cầu, chính mắt bà đã thấy những cái Web tìm bạn rất hấp dẫn, kèm theo hình ảnh đàng hoàng. Bà Tham đúng là một người phụ nữ được đủ mọi bề, vừa khôn ngoan tính toán, mà lại cũng hay ghen, nhưng lúc này lòng bà đang rối bời lên vì cái thiệt hơn của vật chất. Cái xe bà đang đi là xe Mercedes đời 2015, cái nhà bà đang ở giá mấy trăm nghìn, cái áo bà đang mặc là loại hàng xịn có "brand-name" của nhà sản xuất áo quần Jones tại New York, tất tất đều là những thứ đáng đồng tiền bát gạo, thì mai này cái nấm đất của bà cũng phải hơn người, chắc chắn không thể thua thiên hạ...
Chưa khi nào bà lại tỏ ra đầy thiện chí với ông như vậy, vì nếu đồng ý thì tương lai ông bà sẽ có cơ hội gắn bó với nhau đời đời kiếp kiếp, nằm dưới hay nằm trên là tuỳ theo đương sự đã đến ngày tới số, không nên giành nhau làm gì. Ngày nào mà bà Tham không cầu nguyện để mai sau nhắm mắt bà được về với Chúa, nhưng đó là chuyện xa xôi, chứ ngay bây giờ mà Chúa đón bà về, bà cũng "hãi" bỏ mẹ. Thấy ông lầm lì không ý kiến, bà rỉ tai chồng:
"Rẻ đấy, không bằng một chuyến về Việt Nam, tiêu gấp hai lần mà chả được gì, chỉ tiêu chảy với lại nóng nám cả mặt."
Ông Tham vừa bực mình mà lại vừa buồn cười:
"Nhưng mà sống không hơn chết à? Còn nói năng, còn đi đứng, còn được nhìn lại quê hương, xứ sở, anh em bà con, bạn bè, còn chết sướng như thế này, cũng chỉ là cái xác vô hồn, thối rữa ra chứ đẹp tốt gì mà ham mả đẹp với mả xấu."
Bà cố thuyết phục ông:
"Cũng phải làm sao cho mát mặt với thiên hạ. Mai sau lũ con nó nhớ, muốn đến thăm thì cũng tiết kiệm được thì giờ, thăm một được hai có phải 'nhất cử lưỡng tiện' không?"
Ông Tham gắt vợ:
"Đã nói thế thì cứ thiêu quách rồi đổ tro ra biển, thế là đất lại trở về với cát. Chúa lấy cục đất nặn ra con người, thì khi chết lại trở về với Đất, như là về với Chúa vậy."
Bà Tham cười trêu chồng:
"Chúa nặn đàn bà bằng cái xương sườn của đàn ông, chúng tôi giá trị hơn đất".
Ông Tham bĩu môi, lườm vợ:
"Thế cho nên chúng tôi mới khổ vì cái xương sườn ấy, đến bây giờ mà vẫn ủng oẳng cãi nhau như chó với mèo. Thôi đi về, mất bao nhiêu thì giờ về chuyện mồ với mả..."
Về nhà, chỉ mấy hôm là bà Tham lại quên béng đi chuyện mồ mả "buy one get one free" của cái nghĩa trang ở đường Heaven-Wood. Ngay tối hôm ấy nằm trằn trọc mãi không ngủ được, bà Tham nghĩ ngợi xa gần về chuyện mua cái mồ để đấy, mà lúc muốn bán cũng không dễ dàng bán ngay được. Mười nghìn tuy không to lắm, nhưng về lâu về dài nó sẽ đẻ ra mười lần mười ấy chứ. Bà lại nghĩ đến nhiều người thật là nhiêu khê, chết rồi còn muốn đem về nằm trên nắm đất quê hương, tốn kém đủ thứ cho nhà quàn và tiền vé máy bay. Úi giời! Sao vé máy bay cho người sống nó chỉ độ ngàn bạc, mà một người chết nằm dài ra đó để về quê hương nó mắc làm vậy, dù sao đất nào cũng chỉ là đất, lại là đất Tạm thì nằm đâu chả là nằm. Cũng vì tính toán hơn thiệt mà bà Tham nảy ra được cái chân lý Đất Cát như vậy, chứ bây giờ ai mà đụng vào Tiền của bà là bà giẫy nẩy lên, đời xem ra có có không không, vô thường thế đấy, nhưng mà hễ còn thở thì có... vẫn còn hơn không.
Riêng ông Tham, mất toi một buổi chiều đi với vợ xem cái chỗ nằm cho tương lai, ông cũng không thể không khen cái sáng kiến cho chết nổi trên mặt đất, nó tạo cho người ta cảm giác sống… trong sự chết. Biết đâu ... nếu có ngày Tận Thế như đã được mô tả trong Kinh Thánh, khi nghe tiếng loa Thiên Thần vẳng lên, chắc chắn là những người nằm nổi sẽ trổi dậy liền, không mất công đào bới mới ngoi lên được.
Bây giờ tuổi đã đến lúc "lục thập nhi nhĩ thuận", ông Tham lắm lúc vừa ngồi đếm tiền cho vợ, lòng cũng bâng khuâng nghĩ đến cái chết nó đến như thằng kẻ trộm, chẳng biết đâu mà lần. Hằng ngày nghe thiên hạ rủ nhau "đi" không đợi tuổi, giá biết là ngày nào mình chắc chắn "đi" thì chả phải giữ làm mẹ gì những thứ bọt bèo của đời cho nặng bụng. Thật ra con người vốn không từ bỏ được nỗi đam mê vật chất, chứ tất cả những thứ này đối với trời nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, vàng hay đất thì cũng như nhau thôi.
Thấy vợ đã thôi không nghĩ đến chuyện đi mua mả "buy one get one free!", lại bình tĩnh ngồi đếm tiền lo chuyện làm ăn, ông cho là đàn bà vốn "sâu sắc như cơi đựng trầu", hay so đo tính toán những cái lợi hại trước mắt, chứ về triết lý nhân sinh thì kém lắm. Rồi ông lại nghĩ lan man ra chuyện khác, khi nghĩ tới cái mồ "hai tầng" nằm chồng lên nhau, kẻ trên người dưới, ông hình dung thêm cái cảnh hai vợ chồng đời đời kiếp kiếp bên nhau, nếu hiểu theo nghĩa của vật chất, lúc êm đềm không nói làm gì, khi lục đục không biết ông co giò chạy đâu cho... thoát.
Post a Comment