Con Đường Không Theo
Đường chia đôi ngả vào rừng Khiến ta lữ khách ngập ngừng bước chân Dừng đây lặng đứng tần ngần Dõi nhìn một ngả khuất dần lùm cây; Rồi ta theo ngả bên đây Cũng nhiều quyến rũ, cũng đầy mộng mơ Cỏ hoang ngập lối hoang sơ Phất phơ như đón như chờ chân ai; Tuy đường rừng chợt chia hai Lối mòn qua lại lá rơi khác nào. Bình minh hôm đó đẹp sao Đôi đường lá phủ một mầu trinh nguyên. Bồi hồi ta nhủ lòng riêng Đường nào cũng dẫn tới miền xa xăm, Đường kia dành lúc khác thăm! Buồn thay dự tính tháng năm đổi dời. Mai này ta kể chuyện đời Nơi miền đất lạ thở dài luyến thương: Rừng kia chia cách đôi đường Ta theo một ngả ít vương dấu giầy Đời ta từ đó đổi thay Lá vàng theo gió cuốn bay cuối trời. Tâm Minh Ngô Tằng Giao (chuyển ngữ) | Ta, người lữ khách băn khoăn, Nhìn hai đường rẽ vào trong khu rừng. Trước mặt là hai ngả đường, Một thân lữ khách chọn đường nào đi? Một đường rậm rạp xanh rì, Một đường nhẵn nhụi lối đi rõ ràng. Trên đường có những lá vàng, Còn in dấu vết rõ ràng chân ai. Đường này xin hẹn ngày mai, Dẫu ta vẫn biết chẳng ngày mai sau. Không quay trở lại đây đâu, Đường dài tiếp nối cùng nhau miệt mài. Rồi đây sẽ có một ngày, Ở nơi nào đó chuyện này nói ra. Ta chọn đường ít người qua, Tuy khó nhưng lại được ra thế này. Đường đời nào có ai hay, Hãy tự chọn lấy cho ngày mai sau. Bùi Phạm Thành |
Post a Comment