Một Ngày Xuân
One Day In Spring One day in spring, a woman came In my lonely woods, In the lovely form of the Beloved. Came, to give to my songs, melodies, To give to my dreams, sweetness. Suddenly a wild wave Broke over my heart's shores And drowned all language. To my lips no name came, She stood beneath the tree, turned, Glanced at my face, made sad with pain, And with quick steps, came and sat by me. Taking my hands in hers, she said: 'You do not know me, nor I you- I wonder how this could be?' I said: 'We two shall build, a bridge for ever Between two beings, each to the other unknown, This eager wonder is at the heart of things.' The cry that is in my heart is also the cry of her heart; The thread with which she binds me binds her too. Her have I sought everywhere, Her have I worshipped within me, Hidden in that worship she has sought me too. Crossing the wide oceans, she came to steal my heart. She forgot to return, having lost her own. Her own charms play traitor to her, She spreads her net, knowing not Whether she will catch or be caught.
Rabindranath Tagore
(1861-1941)
|
Một Ngày Xuân Một ngày vào buổi xuân sang Vườn tôi cô độc, một nàng ghé qua Dáng yêu kiều, vẻ thướt tha Phô ra hình bóng mượt mà Người Thương. Khúc ca tôi bỗng du dương Giấc mơ tôi bỗng toả hương ngọt ngào. Chợt đâu một đợt sóng trào Dâng lên bùng vỡ đập vào lòng tôi Bến lòng rộn sóng trùng khơi Nhận chìm ngôn ngữ, nghẹn lời bờ môi. Tên người không thốt nổi rồi, Dưới cây nàng đứng dừng đôi gót ngà Quay nhìn tôi vẻ xót xa Nét buồn vời vợi chan hòa thương đau, Rồi nàng chợt bước tới mau Đến tôi ngồi xuống bên nhau cận kề. Cầm tay tôi, nói đê mê: “Anh nào có biết gì về em đâu Phần em cũng vậy khác sao Em đâu có biết chút nào về anh Em thầm tự hỏi chính mình Chuyện gì xảy đến tốt lành hay chăng?” Tôi bèn khẽ nói cùng nàng: “Hai ta chung sức bắc ngang nhịp cầu Nhịp cầu vĩnh cửu nhiệm màu Giữa hai người chẳng biết nhau chút gì, Bởi niềm khao khát lạ kỳ Trong tâm sự vật tình si trên đời.” Tim tôi vang tiếng lệ rơi Cũng là tiếng nấc từ nơi lòng nàng Chỉ hồng tay ngọc nàng giăng Buộc tôi cũng quấn cả nàng chung đôi. Tôi tìm nàng đã khắp nơi Tôn thờ nàng đã bao đời trong tôi Ẩn tàng trong cõi tim côi Bóng tôi nàng cũng khắp nơi cầu tìm. Vượt bao biển rộng khắp miền Tim tôi nàng tới chiếm liền còn đâu. Đường về nàng lại quên mau Vì tim nàng cũng vương vào chốn đây. Vẻ nàng quyến rũ mê say Ngờ đâu phản bội lại ngay chính nàng, Lưới tình nàng mới giăng ngang Ngờ đâu lại vướng cả nàng trong đây Tưởng rằng bắt được người ngay Đâu dè nàng bị lưới này cuốn theo.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(chuyển ngữ)
|
Đọc thêm:
Rabindranath Tagore - Giải Nobel văn chương 1913
https://en.wikipedia.org/wiki/Rabindranath_Tagore
Post a Comment