Đôi Chút Tâm Tình
Thơ thay gươm, tôi thét tiếng căm hờn
Cho dù bất tài, cho dù bé nhỏ
Tôi miệt mài đường giông bão cô đơn ...
*
Và quê càng buồn, tôi càng phải viết
Viết lời đau nỗi hận của muôn người
Như mấy triệu dân, chiến trường đảng giết
Như Trường Sơn, bao tuổi trẻ chôn đời
*
Như vĩ tuyến, tại lằn ranh mười bảy
Cộng dã tâm sông núi cắt chia tình
Và cộng xâm lăng, mọi người đều thấy
Gây hận thù cho Nam - Bắc điêu linh
*
Như cuối Tháng Tư, Ba Mươi, ngày ấy
Ngày mở đầu cho thống hận triền miên
Toàn quốc bị lừa, Bắc - Nam lọt bẫy
Từ đó đau thương tràn ngập ba miền
*
Từ đó dân Nam sống đời cùng khốn
Mất hết quyền ăn, quyền nói, quyền người
Quê đến tỉnh, bữa toàn khoai sắn độn
Mọi thứ quyền chỉ đảng được dùng thôi
*
Đảng xô dân vào muôn ngàn thảm nạn
Cướp dân ruộng vườn, nhà đất, áo cơm
Xã hội loạn cuồng, dối gian, vô cảm
Sống kiếp thiêu thân, ruồng bỏ cội nguồn
*
Đảng cắt quê hương dâng cho Tàu cộng
Đạp mặt dân nhưng đội chệt trên đầu
Dân phản đối. À, chúng mày phản động
Là dùi cui, là ngục tối, hầm sâu
*
Thấy sự thật trong dòng thơ tôi viết
Đảng sợ, đảng thù, đảng muốn ăn tươi
Tay búa, tay dao, điêu ngoa tình tiết
Kế hoạch: vu oan, ngậm máu phun người
*
Chung lý tưởng trên đường thơ đi đó
Có đường gươm công đạo chở che thơ
Có cả dao găm cán vàng lưỡi đỏ
Và có hầm chông, mũi súng chực chờ ...
*
Nhưng thơ vẫn mượt mà đầy sức sống
Vẫn hiên ngang như đá núi cây rừng
Vẫn hài tội đến ngày tàn đảng cộng
Dựng cờ vàng, mừng sông núi phục hưng
Ngô Minh Hằng
Post a Comment