giữ nguyên vẹn một nụ cười
chiều
lang thang trên chiếc xe điện vàng
cùng
với những người vô gia cư,
nhìn
qua khung cửa
đọc
bài thơ ướt sũng tháng mười hai
gửi
theo sương mù
nhớ
lại chút hương thơm ngày cũ
yêu
thương rơm rạ
*
thành
phố nơi ta sống
thân
quen, xa lạ,
hơn
bốn thập niên đi qua,
không có
những chiếc cầu lãng mạn
cũng
chẳng có dòng sông êm đềm
chỉ
thấy buổi chiều gió lạnh
mơ hồ
chiếc lá vàng
tan vào
mềm dịu góc sân ga
*
giữa
mùa thu khu vườn trụi lá
chén
trà pha buổi sáng
ngọt như
tuổi xế chiều
ngày
yêu dấu reo vui trong hoài niệm
cơn gió
thật hiền
thổi
qua những mái đầu chớm bạc
tiếng
gọi quê hương sâu thẳm
lâng
lâng những nỗi niềm muốn viết thành thơ.
*
những
cánh hoa đã tàn
trên
tay và trong tim,
những
đám mây qua nhẹ
ngày mưa
ẩm ướt, chiếc khăn quàng không đủ ấm
gió
lạnh luồn qua khe cửa
báo
hiệu cơn bão mùa đông
chiều
mong manh vai lạnh
nhắc và
nhớ tên người,
tên
bè bạn loanh quanh
*
*
giữ
nguyên vẹn một bến trời xanh
sáng,
trưa, chiều, tối,
thời
gian tàn phá,
mong
sao ngày yêu dấu không già
- đi
qua không thấy núi
đi về
chẳng thấy sông -
chỉ
thấy những hố sâu trũng nước
chứa
những mong manh ướt đẫm tấm lòng
*
nhóm
chút lửa trời, ấm nồng hơi thở
dậy
trong hồn những dang dở tuổi thanh xuân
đường
phố thật buồn,
vầng
trăng che nỗi nhớ
có
những sắp đặt nào cho tương lai
thời
gian còn bao nhiêu năm tháng
hay
chỉ nghe tiếng cỏ cây
hòa
nhịp đất trời
và cánh
cửa cuối đời
nhẹ
nhàng
khép
lại phía sau lưng?
*
đưa
bàn tay gom hết những nỗi vui mừng
còn
đọng lại từ quá khứ
để
ngày cuối năm rót vào ly độc ẩm
khoáy
thật đều, tri thức và lương tâm,
trộn
với những tin buồn trùng điệp
của quê
hương lặng lẽ
đang nhọc
nhằn, tức tưởi giữa bóng tối âm u
*
quanh
đây có những ngọn đèn thật sáng
chiếu
qua những bình yên chẳng kể nên lời
đón
giáng sinh hiền lành
tóc
thơm và nụ cười bé nhỏ
vô
vàn trân quý
bởi tình
yêu và sự sống
vẫn nhiệm
mầu như hơi thở trần gian
*
… chỉ
còn sót lại đâu đó
những
góc lòng đen thẳm
dành
cho riêng ta
ngày
cuối năm viễn mộng xa ngàn …
thy an
tháng 12-2017
Post a Comment