Header Ads

Trứng Cá


Minh Hà
Trứng cá thường được gặp ở ba nơi khác nhau:
 - Gặp trên không gian hơi cao khỏi mặt đất: với những trái tròn tròn nho nhỏ, đo đỏ xinh xinh lẫn trong đám lá xanh mềm mại.
- Gặp dưới nước: ở trong bụng các sinh vật bơi lội bằng đuôi, vây và thở bằng go.
- Và cuối cùng, gặp trên đất liền: trên gương mặt các sinh vật thở bằng phổi, "iu" bằng con tim, suy tư - suy luận bằng khối óc: sinh vật "người".

Nếu không có trứng cá, lũ trẻ thơ sẽ buồn thiu vì sẽ không có dịp leo trèo hái những trái chín thơm ngon mọng đỏ, lũ cá sẽ tuyệt chủng, nhưng con người chắc sẽ vui hơn nhiều và hạnh phúc hơn nhiều.

Bài viết ngắn này chỉ xin được giới hạn về trứng cá và con người. Thường trứng cá chỉ mọc ở tuổi dậy thì, đôi lúc ở tuổi trung niên. Nhưng nào có ai biết được, đôi khi vẫn có những trường hợp "cá biệt"!

***

Nàng đã  tính toán từ lâu lắm rồi. Vào ngày kỷ niệm đám cưới lần thứ bốn mươi, nàng và chàng sẽ có một "buổi party ra trò" mời bạn bè, khoảng mười lăm bàn, để hâm nóng lại "tình iu". Ngày xưa còn mặc được áo dài chứ bi giờ thì chịu thua, vòng số hai đã gần bằng vòng số ba rồi. Vào ngày đó  nàng sẽ diện một cái đầm thật đắt tiền bằng vải voan trắng với cái đuôi áo dài hai thước. Rồi nàng cũng sẽ đội khăn voan trắng như cô dâu ngày nào, đi cạnh chú rể mặc một bộ suit đen lịch sự. Cả hai sẽ từ tốn chậm chậm đi vào nhà hàng với tiếng vỗ tay hoan hô chúc mừng của tất cả quan khách.

Mà, không đi từ tốn cũng không được, chàng đang bị sưng khớp gối còn nàng thì đang bị suyễn, đi nhanh cả hai sẽ nhăn nhó hay thở ra khò khè.

Chàng không ưa buổi tiệc này chút nào, nhưng nàng cứ năn nỉ giận hờn suốt cả năm nên chàng "ừ" đại cho xong. Rồi chàng mặc kệ nàng lo chọn nhà hàng, gởi thiệp mời, sắm sửa quần áo giầy dép. Ngay bộ suit đen chàng cũng kệ cho nàng lựa mà không cần xem lại.

Rồi cái ngày vẫn mong đợi của nàng (và ngày ủ ê của chàng) cũng sắp đến, chỉ còn đúng một tuần. Nàng vui quá nên quên mất tuổi thật mà cứ ê a ca hát suốt ngày. Sáng nay trước khi đi làm, nàng còn ngắm lại mình trong gương rồi tự cười duyên với mình. Nhưng nụ cười chợt đột ngột tắt ngấm khi nàng thấy trên đầu mũi mới vừa mọc ra một cái mụn trứng cá.

Cái mụn thật "dzô dziên" nằm chễm chệ ngay trên đầu mũi. Nàng tìm trong đám mỹ phẩm nhưng không có kem trị mụn. Thôi để chiều về ghé vào tiệm chị Ngọc trong khu Grand Century mua kem và nàng sẽ thanh toán nhanh cái mụn trứng cá chết tiệt này.

Nhưng cái mụn thật lì lợm và khó ưa. Hai ngày đầu nó hơi nhỏ lại nhưng đến ngày thứ ba thì lại có vẻ sưng to hơn. Nàng lại ghé tiệm chị Hoa mua loại thuốc khác. Nóng lòng quá nên ngày thứ năm nàng đổi qua thuốc của chị Hải, nhưng cái mụn vẫn không chịu lành. Tối thứ sáu nàng soi gương và thở dài thườn thượt. Nhìn cái mụn trơ trẽn, nàng cáu tiết bậm môi rồi dùng cả sức mạnh hai tay cố nặn cho hết cái mụn oái oăm đang tàn phá dung nhan của nàng. Có một chút nước trong suốt bật ra nhưng cái mụn vẫn không hề hấn gì.

Rồi cái mụn chợt nhiên phát triển cả về chất và lượng, nay đã lớn bằng đầu ngón tay áp út và gần như đen tuyền.

Hôm nay thứ bảy, là ngày party mà nàng hằng trông đợi, nhưng nàng thì đang quá đau khổ với cái mụn đen đen to đùng trên đầu mũi. Nó làm khuôn mặt bình thường không đẹp của nàng nay có thêm  một vẻ gì hài hước và hề hề khó tả. Nàng lấy phấn đánh lên mà nó chẳng xóa bớt được chút nào. May mà có cái khăn voan che kín cả khuôn mặt.

Bữa tiệc thật đông đảo quan khách, đa số là bạn của nàng, một phần đến cũng vì tò mò. Bàn riêng cho cặp cựu cô dâu chú rể bày một lọ hồng nhung đỏ thắm, sát ngay bên là hai bàn của các con và các cháu nội ngoại. Vào lúc tiếng nhạc du dương và tiếng anh MC rộn ràng giới thiệu, người ta thấy nàng khoác tay chàng từ từ tiến vào với tiếng vỗ tay và tiếng reo hò, tiếng gõ muỗng gõ đũa ồn ào cổ vũ của mọi người.

Hai người đứng trên bục cao quay mặt về phía quan khách, và giờ phút long trọng đang đến, chú rể đang nâng khăn voan che mặt cô dâu và sẽ tặng cô dâu một nụ hôn.Tất cả mọi ánh mắt đều hướng nhìn về phía hai người...

- Con nhặng! Có con nhặng trên mũi bà goại kìa, bà ơi đập đi, đập mau đi!

Thằng cu Bi, sáu tuổi, kẻ đã theo ba mẹ về Việt Nam hai lần và đã được phong là "dũng sĩ diệt ruồi", đang vừa nhảy cẩng lên đùng đùng, vừa thất thanh la lớn, vừa vung vẩy hai tay như đang xua đuổi cái gì làm cả hội trường ai nấy đều "ngớ" mặt ra ngạc nhiên. Cu Bi nhìn quanh bàn, chụp nhanh tờ thực đơn, cuộn tròn lại rồi xấn xổ leo lên bục chào. Nó bé quá nên không với được lên trên mũi bà ngoại, đành nhét tờ thực đơn vào tay ông ngoại lúc đó đang há hốc mồm nhìn nó. Nó đẩy ông ngoại lại sát với bà ngoại rồi rền rỉ  "Đập nó đi ông goại, úynh cho nó chết đi ông goại."

Nàng lúc đó cũng đang há hốc mồm nhìn mọi người. Một hình ảnh ít đau khổ nhưng giàu hài hước hiện ra trên khuôn mặt.

Nhưng chàng thì lại chẳng có chút đau khổ nào, khi vừa quay qua nhìn nàng chàng đã không thể giữ được nụ cười. Những tiếng "haha" vang dội cả hội trường.

Rồi tiếng cười như một cơn bịnh dịch, nhanh chóng lan nhanh thành cấp số nhân.

Xen lẫn trong tiếng cười, đâu đó ở những bàn hơi xa xa người ta nghe tiếng xầm xì  "Thằng nhỏ thiệt mắc cười, ai dè trên mũi bà ngoại có mụn cóc mà nó tưởng con ruồi."

Thật là một buổi tiệc quá sức thành công, chỉ mới vừa khai mào mà hội trường đã tràn ngập tiếng cười!

Nhưng, chỉ có một người không cười được, nước mắt đang lưng tròng.

Mà cũng lạ nhỉ, sao trứng cá lại nở ra ruồi và cóc? Ba thứ này không biết có họ hàng gì hay không?

Minh Hà
Powered by Blogger.