Đà Lạt Bốn Mùa Xưa
Đà Lạt năm xưa tuổi học trò
Bên hồ Than Thở đẹp như mơ
Rừng thông trong gió reo vi vút
Ta sánh vai nhau tự bấy giờ.
Đà Lạt hoa đào nở đón Xuân
Bên nhau bước nhẹ dưới mưa hồng
Từng cánh đào rơi bay theo gió
Mắt anh chừng có chút bâng khuâng.
Em vẫn còn mang tuổi học trò
Vẫn còn mơ mộng chép vần thơ
Vẫn tưởng ngày mai trời vẫn đẹp
Cuối tuần em vẫn cứ mong chờ.
Hạ về nắng ấm tuổi hồn nhiên
Bên nhà Thuỷ Tạ buổi chiều êm
Hồ Xuân Hương phẳng như gương sáng
Lâm Viên soi bóng dáng êm đềm.
Thu về với ngọn gió heo may
Gió thổi đôi tà áo em bay
Anh bảo em như thiên thần nhỏ
Anh sợ một ngày tung cánh bay.
Mimosa nở rộ hoa vàng
Tưng bừng hoa nở đón Đông sang
Chiếc áo len chừng không đủ ấm
Giọng nói anh sao thoáng chút buồn.
Anh bảo cuối năm sẽ ra trường
Xa em, xa phố nhỏ mù sương
Làm trai sinh giữa thời chinh chiến
Đâu dám hẹn chi để nhớ thương.
Em nghe anh nói dạ ngẩn ngơ
Từ thuở quen anh đến bây giờ
Bốn năm, nhanh quá, ôi nhanh quá
Em tưởng như là một giấc mơ.
Em bảo "Mười năm đợi anh về"
Anh cười "Cô bé mộng mơ ghê"
Rồi anh ngâm nhỏ câu thơ cổ
"Xưa nay chinh chiến mấy ai về?"
Xuân, Hạ, Thu, Đông qua bao lần
Ngoài hiên sao vẫn vắng tiếng chân
Một hôm nghe lệnh buông tay súng
Tưởng gặp anh về đây trước sân.
Vắng bặt tin anh tự bấy giờ
Bao năm cũng chẳng chút tin thơ
Em vẫn là em mơ với mộng
Vẫn đứng bên hiên, vẫn đợi chờ.
Rồi đã bao năm em vẫn chờ
Bên rừng thông vắng vẫn làm thơ
Vẫn thường soi bóng hồ Than Thở
Nhưng bóng dáng anh vẫn mịt mờ.
Hôm nay ngồi ngắm đỉnh Lâm Viên
Nước mắt và thơ tỏ nỗi niềm
Có phải anh xưa ngoài viễn xứ
Hai phương trời lặng ngắm trăng lên.
Nguyễn Y Vân
Post a Comment