Header Ads

Chuyện Mình Ngày Xưa


Em nhớ ngày xưa chuyện chúng mình
Lần đầu em mới gặp mặt anh
Ở nhà đứa bạn cùng chung lớp
Anh hai của nó bạn cùng anh.

Anh nhái giọng em "Cái cô nì
Nói giọng Đà Lạt nghe ngộ ghê"
Nhí nhảnh em cười và trêu lại
Và gọi anh là "Anh Bắc Kỳ".

Anh hai mươi tuổi, em mười lăm
Anh bảo "Em là ánh trăng rằm"
Em nói "Anh là trăng một nửa
Như chú cuội cười không thấy răng."

Mạ nói anh là "Trai Bắc Kỳ
Văn thơ, ca hát chứ thường chi
Sinh viên Võ Bị mai rồi sẽ
Nguy hiểm, gian nan, khổ kể gì."

Em vẫn không nghe, vẫn mến anh
Em bảo "Em là em của anh
Mai kia dù có sao chăng nữa
Em vẫn xin làm em của anh."

Anh vẫn cho rằng em trẻ con
Chỉ mơ với mộng biết gì hơn
Bốn năm tay cầm và vai tựa
Anh tiếc gì em một nụ hôn?

Mùa Đông năm đó anh ra trường
Vai anh lấp lánh chiếc mai vàng
Môi anh nở nụ cười rạng rỡ
Mắt em sao có chút lệ vương.

Đưa anh ra đến tận Liên Khương
Máy bay chờ sẵn ở phi trường
Chia tay em trở về ôm gối
Anh ơi em khóc xuốt đêm trường.

Xa anh em mới biết mình yêu
Ôm nỗi cô đơn những buổi chiều
Em lấy vần thơ ghi thương nhớ
Sưởi ấm hồn em bớt quạnh hiu.

Ngoài kia mây đã phủ lưng đồi
Nắng vàng hiu hắt ánh chiều rơi
Hôm nay nhớ lại thời xưa ấy
Đêm nay gối lệ lại đầy vơi.

Nguyễn Y Vân
Powered by Blogger.