Ba cha con
Hồi 1982, đang còn ở đảo bên trại tị nạn Galang, Indonesia. Gần bên barrack tui ở có gia đình ba cha con: người đờn ông và hai đứa con trai còn nhỏ téo.
Hai đứa nhỏ ngó mặt coi cũng sáng sủa. Nhưng cũng ít nói như người đờn ông. Ba cha con tối ngày sống như mấy cái bóng.
Dân tị nạn ở đảo, tới hồi đi định cư có ai mà hổng mừng. Ngó dzậy mà nhiều khi hổng phải dzậy.
Nhớ tới bữa sáng đó, thấy ba cha con lết bết dẫn nhau ra cầu tàu để rời đảo. Ngó thấy người đờn ông mắt đỏ ngầu, miệng méo méo. Hổng dám khóc, chắc bởi sợ hai đứa nhỏ khóc theo.
Bị trong chuyến vượt biên của ổng, má bầy trẻ bị hải tặc Thái Lan bắt mất tiêu.
Tới bữa đó, gặp hồi đi định cư!
Lên đường? Ra đi về chân trời mới. Tới hồi nào mới tìm lại được người mẹ yêu dấu của hai đứa nhỏ?
Ở lại? Chôn chưn bên trại tị nạn. Có làm được chi đây cho người đã mất? Mà còn tương lai của mấy sắp nhỏ nữa.
Trở về? Người xưa nay đã mất. Cảnh cũ nhắm có còn nguyên vẹn?
Ôi! Người đờn ông. Ông bước đi mang theo cả một trời tả tơi, tan nát.
Ngay giữa đám đông xào xáo, ngó sắp nhỏ ngơ ngác nắm rịt tay người cha. Cũng hổng biết bầy trẻ nhỏ đang dựa vô người đờn ông hay người đờn ông đang dựa vô bầy trẻ nhỏ. Để sống.
Khi không chợt nhớ tới câu ca: "Hạnh phúc nào không tả tơi, không đắng cay?"
Post a Comment