Con Cá Chiên
Vừa bước vào đến cửa, ông Tư đã lè nhè:
- Tui đang nhậu bên anh Bảy Câu mà sao bà cứ cho tụi nhỏ kêu réo về ăm cơm hoài vậy?
Bà Tư nhỏ nhẹ:
- Thì tui thấy tới giờ cơm tui cho tụi nhỏ mời ông về ăn chứ có kêu, có réo gì đâu nà.
Ông Tư càu nhàu:
- Bên anh Bảy Câu bữa nay ảnh kéo được con cá lóc bự bằng bắp chân chiên vàng thơm phức đưa rượu quá chừng. Mèn ơi, cái ruột cá béo kể gì ...
Liếc qua mâm cơm, ông Tư chép miệng:
- Miếng cá kho cuả bà chắc hổng lớn bằng cái đuôi con cá lóc của anh Bảy ...
Bà Tư vẫn điềm tĩnh:
- Cá nhà mình nuôi dưới hồ cho ăn cơm dư sạch sẽ, vớt lên ăn ngon hơn. Cá bên anh Bảy câu ở đâu ai biết cho được.
Ông Tư nhướng mắt:
- Mèn ơi, bà nói chi lạ, câu ở đâu thì nhằm nhò gì mà phải lo? Cá hồ, cá sông, cá mương, cá rạch, cá nào hổng là cá? Chỉ cần lớn con, chiên ròn là rượu mấy xị, cơm mấy tô liền chứ nói chi ...
Bà Tư vẫn nhỏ nhẹ:
- Thì vẫn biết con cá là con cá, nhưng mà dùng mồi gì để câu mới là đáng nói.
Ông Tư kéo ghế ngồi xuống bên bàn cơm:
- Bà nói mồi câu là có ý gì vậy?
Bà Tư chậm rãi:
- Tui nghe mấy đứa nhỏ học lại, hồi sáng thằng Bụng con anh Bảy uống thuốc xổ cuả ông thày Tàu cho ra một đống lải trắng bóc. Anh Bảy lựa mấy con bự nhứt cho vô cái chai để làm mồi đi câu ...
Không đợi bà Tư nói dứt câu, ông Tư đã xô ghế chạy ra sau hè móc họng ói mật xanh, mật vàng.
Bà Tư kêu vói theo:
- Chừng nào xong ông nhớ rửa tay, lau mặt rồi vô ăn cơm nghen.
Tiếng bà Tư vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào, nhất là chữ "nghen" nghe êm dịu làm sao, y hệt như giọng mấy cô đào cải lương trong máy hát vậy.
Post a Comment